Một ngày em chợt nhận ra tình yêu của hai chúng ta đang dần đi vào những vô vị, ngày ngày có thể chúng ta vẫn ở bên nhau, vẫn những đối thoại thường tình, vẫn những vòng ôm và nụ hôn cảm xúc, thế nhưng sau đó là gì? Ánh mắt em buồn hoang hoải nhìn vào những góc chốn, nhìn ngắm dáng dấp anh, dáng dấp em, nhìn vào nụ cười không còn tươi nguyên giành cho nhau như tháng ngày cũ. Đôi khi em giật mình vì những hoang mang và lạc mất trong mình. Ánh mắt anh và em đang không hài lòng nhiều thứ về nhau, cái nắm tay dường trở nên mỏng manh lắm, có những khi em bước đi lững thững bên anh, nhìn lên từng tán cây và nhìn vào màn đêm với cái phố người náo động, em thấy tủi thân nhiều lắm. Anh không kéo em vào anh, anh không kéo em gần thật gần như thứ hạnh phúc em đã từng có. Khoảng cách từng bước chân, từng cánh tay cứ nhích dần đến những con số không trùng lặp như mũi kim đồng hồ đang chuyển dần về cái góc 180 độ ấy.
Đừng để tình yêu của chúng ta rơi vào tuyệt vọng, em ngắm nghía những gì đã qua cũng thấy kỳ tích lắm thay. Yêu anh, người con trai không đồng điệu với tầm nhìn và kỳ vọng cuộc sống của em, anh cũng khác nhiều những người bạn thân quen của em, họ giống em nhiều thứ lắm, với họ, những tâm sự em dễ dàng sẻ chia qua những câu chuyện phiếm, cảm giác gần gũi như đã là của nhau từ lâu lắm, em sẵn sàng khóc ầm ĩ trước mặt họ, có thể điện thoại cho họ những lần em buồn bã, có thể cùng họ rong ruổi với những sở thích chung.
Cuộc sống có phải mãi đùa giỡn và dựng lên những bức tường thử thách cho mỗi chúng ta. Vượt qua, em đã vượt qua những bức tường cao thấp để nhìn thấy anh phía sau một bức tường bí mật anh có biết? Ngay từ những ngày đầu, nếu nói điều gì làm em muốn theo anh, theo cuộc sống khác biệt của anh với em, thì có lẽ là những rung động hiếm có trong cuộc sống của em trong phút giây đầu tiên gặp gỡ. Không thuyết phục phải không anh nhưng tình yêu chắc chắn có những khoảnh khắc ấy đấy.
Bước chân nào đưa em đến những bữa nhậu của anh cùng những người bạn mà mới đầu em không thấy ở đó thiện cảm vì những câu bông đùa của họ, vì những cái lưng trần, vì anh với cuộc sống một mình trong ngôi nhà lớn ấy và những cuộc chơi chắc rằng không ít ỏi cùng biết bao cám dỗ của xã hội…và em không thấy ở đó một tia sáng tin tưởng. Thế nhưng, điều gì thôi thúc em vẫn bước những bước chủ động đến bên anh như thế? Em đã từng có khoảnh khắc đầu rung rinh thứ cảm giác kỳ lạ, rồi biết ngóng chờ và thướng nhớ, đã từng lo ngại nhưng vẫn tìm được đằng sau cái môi trường quanh anh mà em còn hoài nghi ấy, em nhìn thấy anh cũng giống lắm một ông anh lớn xác nhưng cái tâm hồn thì trẻ con lắm mà trẻ con thì ngộ nghĩnh, đáng yêu, luôn cần được quan tâm, yêu thương, và khám phá anh với cái nội tâm vẫn cố che kín. Nụ cười của em nhẹ tênh hơn và em quyết định một lần nhảy vào lửa tình yêu, biết rằng có thể sẽ bị thiêu rụi thành tàn tro và chẳng là gì cả, cũng có thể luyện thành thứ tiên đan trường tồn cùng thời gian. Thế đấy anh ạ, và em dũng cảm đón nhận nó, thử thách tình yêu của đời mình.
Những tháng ngày cùng anh chung bước trên những chặng trưởng thành của nó, em hiểu hơn cuộc sống của anh, gia đình anh, những tương tác bạn bè của anh. Có chăng vì sinh ra trong cái cảnh sống không phải bon chen, với những ôm ấp của gia đình mà anh không mang nhiều ưu tư cuộc sống và những nỗ lực phấn đấu như em, cảnh sống phố thị cũng khác nhiều cuộc sống làng quê của em.
Nhịp thở buổi ban đầu lạ lẫm rồi dần quen thuộc và mình đã nuôi dưỡng tình yêu để nó lớn lên cùng những đồng điệu cho đến giây phút này. Chúng mình có thể là hai bánh răng chuyển động của một cỗ máy với những khe khớp lệch nhau nhưng khi ghép lại với nhau thì vừa khít để tạo nên sự chuyển động cho cỗ máy cuộc sống hoàn hảo. Yêu anh, em biết đón nhận một cuộc sống khác biệt và đưa tay dắt những yêu thương gần lại, em đã làm được điều đó khi từng ngày càng tự tin hơn với tình yêu của mình, những ân cần, thương nhớ cho em niềm tin của hạnh phúc. Chúng mình bị ảnh hưởng lẫn nhau để em biết cẩn thận hơn, để anh biết phấn đấu nhiều hơn trong cuộc sống…điều đó giúp em an lòng cho những chặng đường tiếp theo sẽ hòa hợp với nhau.
Thế nhưng, lúc này đây, vì một tác động vô tình nào đó, chúng ta đang dần bị kéo ra xa những thương mến cũ, em không hy vọng cả đời êm ấm, nhưng đúng là mỗi lần khó khăn sẽ cho mình khoảng thời gian nhìn lại và điều chỉnh. Ở mỗi góc nhìn người ta có cái chính kiến của riêng mình, để hiểu được nhau thì cần đặt mình vào vị trí của người mà suy xét, thế nên có những khi em chấp nhận đi đôi giày của anh để nhìn thấy anh ở góc nhìn của anh và dẫn hướng nhìn của chúng ta đi về cùng điểm chạm. Em tiếp tục thử thách tình yêu với anh và cuộc sống của mình, để kéo yêu thương về thêm như ngày tháng vẫn trôi theo về những đổi thay, và việc mình cần làm chỉ là thích ứng với nó mà thôi.
No comments:
Post a Comment