Có nhiều khi em muốn cộc lốc với tình yêu của mình, cộc lốc trong lời nói, cộc lốc trong hành động, như để thỏa mãn những bực tức bên trong. Đó có phải một phần bản chất của em?
Nó là thế đấy anh à, là bản năng nữa, khi tức giận, em muốn ném thật mạnh cho tan nát một cái gì đó như cách để giải thoát bản thân…lúc đó em chẳng còn là em nguyên vẹn như thường thấy, em lúc đó là em ở một mảng xước xác, xấu xí giấu bên trong…Có thể lúc đó em nói là những lời thành thực nhất, có thể lúc đó em biết nó chẳng ra sao cả nhưng em vẫn muốn phô bày trơ trẽn nó ra, có thể vì quá nhiều lúc em nén chúng xuống thật sâu, nhưng rồi một ngày nó bùng phát và trở nên mãnh liệt.
Sao em lại thế nhỉ? Em cũng không muốn biến mình thành hoàn hảo như anh nói đâu, vì rằng em biết cuộc sống này đâu có điều gì là hoàn hảo và em cũng thế thôi, em đón đợi những ưu ái, yêu mến của những người xung quanh và lúc đó em ngoan hiền, nhưng trong gia đình, em vẫn quát mắng những đứa em, em là chính em với nhiều nhiều những tật xấu của mình, và em không hoàn hảo...
Em đã từng không thành thực với những cảm xúc của mình, với cách ứng xử với anh, lúc đó giống như em đang đeo một thứ mặt nạ khác. Biết là không tốt vì khuôn mặt phía trong vẫn hằn rõ những bất an, thế nhưng sao lại cứ mang vào?…Con người em thật xấu xa, và đến một lúc em muốn lảng tránh nó, không muốn đối diện nữa, lúc đó, em là chính em, yếu đuối, không đủ độ chín chắn và chỉ còn những cộc lốc, cụt lủn vậy thôi. Dường như lúc đó em tự ý cắt phăng cái sợi dây tình cảm mong manh, rồi thấy hối tiếc lắm. Em biết em đòi hỏi cũng nhiều, rồi em bực bội, em biết em mộng tưởng rồi em hẫng hụt, em ngốc nghếch nhưng sao thật khó để giúp mình khôn ngoan hơn.
Em như gió, mỏng manh, em dễ bị cuốn đi trong vô định lắm anh à, biết thế nên nhiều khi em cần chắc chắn một cánh diều căng gió, sẽ luôn cần em và bên em. Như lúc này đây, em muốn xác thực rằng anh vẫn yêu em thật nhiều…
No comments:
Post a Comment