Wednesday, October 10, 2012

Truyện ngắn: Khi biết sẽ xa anh.



Có người bạn bảo em rằng: “Anh ấy khó gần, làm bạn thì đươc chứ yêu anh ấy em sẽ khổ nhiều”. Em biết, tìm thấy anh trong muôn vàn những hình hài, những để tâm, những hư vô…thật chẳng dễ đối với trái tim em, cái trái tim cứ mải tưng tưng và vô cảm tình yêu như túp lều khô khốc ở tận góc phố xa kia.
Em mải trông ra ngoài dòng nước, nơi những con sóng đang lăn tăn kéo nhau vào bờ, chúng đuổi nhau anh ạ, chúng cũng có đôi, có con chim nhỏ bỗng nhiên sà xuống rồi cắp lên 1 con cá nào đó, chúng cũng có đôi. Em đưa mắt nhìn vào khung trời nhỏ, ngẩng lên cao hơn để cho nước mắt chảy ngược, cứ nghĩ đến thôi là em muốn khóc, sao chuyện chúng mình lại dai dẳng trong tâm can em như thế. Anh tệ…em cũng tệ nốt, yêu nhau sao lại phải chia tay, phải xa đằng đẵng thế này?
Mẹ bảo em: “Nó không tốt, nó đi rồi thì bỏ thôi, sao con vẫn còn khổ sở như thế, còn bao nhiêu thằng con trai hơn nó nhiều lần”…em ngưng dòng nước mắt, để mẹ được yên lòng hơn, nhưng đau, tim em đau lắm anh à.
Có thể một ngày nào đó em gặp một người khác, một người sẽ yêu em hơn anh đã yêu em, em cũng yêu người đó, thế nhưng những cảm xúc tình yêu đầu đời nơi anh, vẫn đang chiếm trọn vẹn trái tim em như bức tranh em đã trót tô màu trong từng góc cạnh, sao mà xóa được chứ.
Em nhớ những buổi chiều lên, vàng hoe từng tia nắng, nắng đọng trên nụ cười em, anh còn nhớ những bông lau bay trong chiều ngả gió, anh có nhớ tóc em bay, những vòng ôm gọn nhỏ và bình yên…1 thời khôi nguyên trốn học để yêu nhau.
Gió đang táp qua mặt em, đứa con gái cá tính trong mắt bao người, em bướng bỉnh, em thích long rong, em thích mạo hiểm, thích chinh phục những thử thách cuộc đời. Em - đợt sóng không bình lặng, cuộc sống của em là những đa sắc màu, loang lỗ cũng có, thâm trầm cũng có mà ào ào cũng có. Anh thì khác, anh như con sóng lặng lẽ ngoài kia, anh không thích sự ồn ào, anh cũng không thích bon chen những thành tích như em. Cái ngày đầu tiên bắt gặp ánh mắt của anh, nó là những tia sáng lạnh lùng mà xuyên thẳng trái tim em. Bất kỳ người nào mới gặp em trong khoảnh khắc đã luôn nở nụ cười tươi rói với em, rồi thì họ trò chuyện với em, bị cuốn vào những câu chuyện của em, họ thích giãi bày cùng em, mà anh cũng biết đấy, biệt danh của em là “bác sĩ kính hồng” mà. Đó là em - chuyên gia tư vấn tình cảm, thế mà…gặp anh, lần đầu tiên thấy một người ngoảnh mặt hững hờ như vậy. Em đã tiu nghỉu, mím môi rồi cong váy lặng lén đi. Chiều hôm đó, anh có biết, em đã cố lần mò số điện thoại của anh để bắt đầu chiến dịch “trái tim bên phải”, cho bõ tức, nhưng mà thực tế vì trái tim em nó biết rung rinh khi em bắt gặp anh cùng cậu bé ăn xin ấy…
Em rẽ ra quán nước, xa đám bạn nhộn nhạo của buổi tiệc sinh nhật không người quen của thằng bạn em quen trên mạng. Phố xá đông đúc, những quán hàng đã thấy nghi ngút khói, những tiếng xe ầm ầm như đan dầy đặc vào cái không gian của giờ tan tầm. Thằng bé ăn xin đang bước trên mặt đường lấm bụi, nó nhếch nhác tha lôi cái bị rách bươm, cái mũ lưỡi trai đội lệch, ánh mắt nó hiu hiu dưới nắng, những giọt mồ hôi lấm tấm rớt xuống hai bên mang tai. Nó vào hỏi xin ở cái quán phở trước mặt. Nhưng thật bất ngờ, khi em vừa cúi xuống nhấm một ngụm trà, ngẩng lên đã thấy cậu bé nằm bên 1 xó đường, phía cửa quán. Tên bảo kê đẩy cậu ra, cậu bé ngã dúi. Bỗng từ đâu, một tên kính cận, gầy gầy, quen quen từ đâu đó chạy ra, đỡ cậu bé dậy, và xô xát gì đó với tên bảo kê, cậu bị hắn ra chiêu, nhưng thật nhanh cậu tránh được và ra chiêu trở lại. Cậu ta biết võ, thế võ gì nhỉ, em tò mò quan sát, thoáng chốc, tên bảo kê kia đã gục dưới chân cậu ấy. Rồi cậu quay sang em bé, đưa cho em 1 cái gói khăn ướt, em lau lau chỗ chân rướm máu, lúc đó em đã đứng cạnh cậu bé và giúp cậu lau cái mặt cho sáng sủa hơn, rồi cậu ta – chính là anh - lúi húi móc trong cái ví ra tờ 50k đưa cho cậu, dặn cậu nhóc cẩn thận…rồi bước đi. Anh chiều làm dáng anh nghiêng nghiêng mỏng tanh, nhưng là anh cương nghị, ân cần trong từng ánh mắt, mạnh mẽ trong từng hành động. Em chếnh choáng trong nắng chiều.



Cuối cùng thì em cũng tìm được số điện thoại liên lạc của anh, em đã chủ động nhắn tin làm quen trước, anh làm em phải đợi những hồi âm, lâu lâu mới thấy và cụt lủn... Một ngày tình cờ, em gặp lại anh nhưng em biết, anh chẳng nhớ đứa con gái đã cố nhắn tin làm quen anh đâu. Trong lần thi giữa kỳ hôm đó, mình ngồi chung phòng, anh đứng tựa một bên cột, bóng anh đổ dài, mắt anh nhìn xa xăm…em nhìn anh, rạo rực góc tim nhỏ. Biết anh cùng khoa, em bất ngờ. Vào phòng thi, em thấy anh có vẻ buồn buồn, anh không viết, chỉ chăm chăm nhìn vào đề thi, em nhìn anh rồi lúi húi làm bài, bất chợt có tiếng xê ghế, anh nộp bài, thầy giám thị hỏi: “Em không làm bài sao?”.. Anh lạnh lùng: “Dạ, không”…rồi anh bước ra.
Em cố làm cho xong nhanh bài thi này, trong lòng vương víu nhiều câu hỏi. Nộp bài xong em cố chạy nhanh ra sân, ra nhà xe, ra cổng, hy vọng thấy anh…và rồi cũng thật may, nơi ghế đá, anh đang ngồi. Chẳng ngần ngại em ra ngồi cạnh:
-        Chào cậu.
Anh đưa mắt nhìn.
-        Nhận ra mình không?
Anh vẫn thinh lặng không trả lời, đôi mắt lung linh với hàng lông mày rậm trên cặp kính đen gọng.
-        Tớ cùng phòng thi với cậu…tớ nhắn tin cho cậu cách đây 5 ngày…em bặm môi, bớt đi những hùng hổ.
-        Ừ, chào cậu..
-        Chúng mình đi dạo nhé.
Chẳng kịp để anh nói đồng ý, em đứng dậy, đi về phía sau, chỗ hàng xe đạp có cái xe kitty hồng. Em leo lên rồi tiến ra, phanh kít trước mặt anh… anh lên xe, em chở anh, thong dong trên con phố có những hàng phượng xanh mướt mát… có những bóng áo dài thấp thoáng, em ngoái mắt nhìn…đi quanh bờ hồ được 1 vòng, em đề nghị:
-        Cậu chở mình nha.
Anh đồng ý. Em bước lên trên khung sau, bám lấy vai anh, dang tay đón gió, mặc kệ anh có nhíu mày hay suy tư gì đi nữa. Em thấy có cái anh tây mũi lõ, vai đeo balô to sụ, tay dắt theo con chó có cái mũi đen, bộ lông xù bết bết và cái mũi cứ chúi xuống đất, em cười lớn, chỉ chỉ, và thấy anh cũng cười, nụ cười hiếm hoi…rồi mình đi ăn kem, có thứ kem trắng dính lem mũi em, có bé con bên cạnh bịt miệng cười cười, em tròn mắt… anh cười, rút ra cái khăn giấy, lau nhè nhẹ…
Thế rồi từ đó mình quen nhau, mình hay đi chơi, mình học nhóm cùng nhau, em tíu tít bên anh những câu chuyện cuộc sống của em, về cái sở thích vẽ vời và chơi ghi ta, về cái mùa hè năm trước trốn mẹ theo ông cậu đi phượt trên tận Hà Giang…, còn anh lặng thinh nghe em kể, anh kể về cô em gái thích chơi búp bê của anh, anh kể về bà nội hiền hậu đã chăm anh lớn từ ngày còn tấm bé dưới quê nội…anh không nhắc về bố mẹ…Nhưng rồi một ngày em biết, bố mẹ anh mới chia tay nhau, mẹ anh theo ông chủ đi vào miền Nam, còn bố anh sau vụ li hôn đó đã thành con sâu rượu. Anh, giấu kín những bất hạnh chẳng nhẹ lòng…
Từ khi quen em, anh cười nhiều hơn, em gói ghém những hình ảnh về anh trong góc tim kỷ niệm, anh đã hát một khúc tự tình trong men chiều chếnh choáng ở viền con sông Cái. Và 1 buổi chiều nơi ngọn cỏ lau ấy, em nép mình trong anh, em trao anh nụ hôn đầu bất diệt…nhưng cũng là nụ hôn cuối cho anh. Theo quyết định của tòa án, anh phải theo mẹ vào Nam vì bố anh không đủ điều kiện để nuôi anh vì ông ấy mới gây ra một vụ xô xát phải ra pháp luật…



Vậy là anh đi, em đánh rơi một tình đầu như bản tình ca anh đã hát, có cao trào, có bình lặng, những da diết, khắc dấu réo rắt trong trái tim con gái của em. Em đau…tim em lúc này như rỉ máu...còn anh, nơi ấy thế nào? Em chỉ cầu mong anh giữ mãi nụ cười như ngày còn bên em, em thấy nó đong đầy hạnh phúc nơi tim em và tâm hồn anh nữa.
Tạm biệt người đã qua, em ru mình vào từng cơn gió, con bé mạnh mẽ là em cũng biết có lúc ngả lòng và rụng rơi, nhưng rồi sẽ đứng lên được…cho chiếc máy bay kia gửi anh ngọn gió đất Bắc thơm lành… 


AUDIO: Khi biết sẽ xa anh

No comments:

Post a Comment