Nắng đang nhạt nhòa cho mắt em dịu lại, thấy lòng bình yên như cánh lá khô vu vơ rời cành để đậu vô tình một chốn thênh thênh nào đó…Chớm một chút gió nhẹ khẽ gọi ô cửa sổ để lách vào căn phòng, khuấy động những kín mít, hư hao, cho tay trần phơi gió.
Em thích chiều, những buổi chiều yên, nghiêng mình vào ngày để lơi lả, chiều có nét tươi trong một đốm riêng của nó, có phủ bụi bạc mờ xa, không phải tinh khôi như bình minh, hay u tĩnh như hoang hôn lấp bóng. Em thích chiều chếnh choáng đợi bóng ngày chìm trôi. Những cánh chim tìm về với tổ, những bóng người hối hả về chốn gia đình bình yên. Chiều như bức màn đang khép cửa một ngày, thanh âm chiều là tiếng còi xa vọng tan tầm và dòng xe cộ…chiều hút những vạt nắng vào bên trong, truyền đi những tin nhắn hò hẹn của bao đôi lứa…
Em thích chiều có lẽ cũng tự nhiên như tình yêu vô tư và rất đỗi dịu hiền. Ngồi ngắm nhìn mèo nhỏ đang phơi mình trong nắng chiều vàng nhẹ mỏng manh, lại muốn ấp ôm một điều gì đấy yên ả lắm..chiều rơi một dạo khúc, ru lãng con người ta vào những mơn man như gió thoáng và để thấy mình giao hòa đâu đó trong không gian. Em thích chiều êm êm như thế!
Giữa những ồn ào, xao xác ngoài kia, em tìm cho mình thứ sức mạnh của nắng, đủ quyến rũ và nhẹ nhàng kéo em đi, lếch thếch những khoảnh khắc xa vời nhịp đời hối hả…
Đôi khi đắm chìm trong một vô không như thế, để ngắm nghía nắng đi về, để chờ màu hoa tím thẫm của vương miện tuổi thơ đang trung treo trong hoài niệm, thấy nụ cười tụi con nít trong veo bên góc sân khuất nắng…ừ, chiều của một thời tuổi thơ để nhớ...
Tiếng cô bạn nhỏ kéo em về thực tại, một ngày học đã tan, em cũng về thôi cho chiều khép cửa, như thời gian của dòng sông: dĩ vãng, hiện tại, tương lai; cứ đi nhịp nhịp cho con nước bao mùa trôi nổi.
“…Em hát đi ru ngủ giấc chiều nay
Mây bay bay ru tiếng ca trên đồi
Chiều hạ về nhớ áng mây trôi
Lá trên cây hong con nắng mơ màng.
Ta lắng nghe ngu ngơ hạ về
Hạ trắng bơ vơ ru em lời buồn
Chiều mây vàng nhớ tiếng em ca
Mây lang thang trong nắng hanh vàng”.
No comments:
Post a Comment