Monday, October 15, 2012

Ngày hôm nay, em hời hợt với chính mình và cuộc đời hời hợt với chính em...


Ngày hôm nay, em hời hợt với chính mình và cuộc đời hời hợt với chính em.



Đó là em của ngày hôm nay, một ngày em tự đưa mình vào sự mờ nhạt từ chính hình ảnh của em, mờ nhạt trong nhiệt huyết mà từ trước tới nay em vẫn nghĩ đó thế mạnh, là sức sống đích thực của em. Ngày hôm nay em đang phải cố gắng yêu đời, em phải cố gắng gượng cười vì chính em, em muốn giấu lấp phần con người đang đuối sức của em, em đang chông chênh giữa dòng đời này. Em biết điều này cũng thường tình như sự lên xuống cố hữu cho mọi sự phát triển, nhưng đúng là khoảng thời gian vùi lấp bản thân như thế này khiến em sợ hãi, khiến em chật chội mà cũng cô độc đến không ngờ. Em giấu nhiều điều vào bên trong lắm, em không biết phải chia sẻ điều gì, chia sẻ với ai, dường như em đi lạc quỹ đạo của chính mình, em cần một điều gì đó khác hơn trong cuộc sống của em mà em chưa tìm kiếm được. Em cần làm gì đây cho bước đi tiếp theo... em khác?


Em có một vài điểm tựa cho mình, vô hình hoặc hữu hình, nhưng một ngày em nhận ra rằng, em chỉ có thể dựa vào chính em thôi, em hãy bước đi trên chính đôi chân mình, nhìn đời bằng chính đôi mắt em, cảm nhận cảm xúc từ chính trái tim em, và em hãy thành thực với chính mình.
Điều em đang còn thiếu nhất là sự thành thật của em, nhiều khi em tự cuộn mình trong một vỏ ốc, em tưởng nơi ấy yên an, nhưng không, đó không phải là cuộc sống của em. Em nhận ra rằng, sự im lặng là kẻ thù đối với cuộc đời của em, em đang tự im lặng với cuộc đời của mình, em không cất nổi một tiếng nói, có khi chỉ cần nói “a” thôi cũng khó, nói gì đến việc em nhìn vào anh mà nói: “Anh ơi, em có điều này...”

Những ngày nay, em vướng mắc gì, em cô độc ra sao, chính em cũng không phán xét được, và em…trôi trong những điều lơ đãng, hờ hững, bào mòn chính em!


No comments:

Post a Comment