Gió sông Hồng vẫn thổi từ triền đê vào từng mái phố, những con đường anh dẫn em qua vẫn yên ả theo nhịp đập thành phố có khi nhanh nhẹn như ngày em bận rộn với những công việc yêu thích của mình hay trôi lả lơi những chiều buồn vắng ngày cuối tuần nghỉ ngơi.
Những mùa thu đi rồi đến, em vẫn thích mùa thu nhất trong cả bốn mùa, vì sao thì cũng khó lý giải, chỉ biết rằng thu cho em nhiều nôn nao trong tâm hồn. Lời hát “Hà Nội mùa thu” kéo em dậy sau giấc ngủ lười mê man, em thoáng nhớ khung cảnh của một góc Hà Nội rung động trong em, em đã gìn giữ trong bao tháng ngày từ cái lần đầu tiên chạm phố phường Hà Nội.
Hồi đó em còn nhỏ tuổi, vì đạt danh hiệu “Cháu ngoan Bác Hồ” nên được ra Hà Nội tham quan. Em nhớ những háo hức và có chút tự hào, hãnh diện. Gặp Hà Nội trong 1 ngày cuối hạ, cũng gần bước sang thu. Lần đầu tiên xa nhà, ở cùng tập thể đông người, được ăn cơm nhiều món ngon, được hứng mưa Hà Nội rơi trên từng cây hoa sữa, được xem các bạn nhỏ đi học võ… em thấy thú vị lắm. Trẻ con thành phố khác trẻ con quê em, ở nông thôn thường không biết đến những lớp học năng khiếu hay rèn luyện thể chất thế này. Ngày hè dài nghỉ học, nghe tiếng gà gáy sáng là đã trở mình trong nách bố, chuẩn bị tinh thần bò khỏi giường, chân trần nhảy xuống đất rục rịch tìm kiếm đá sỏi, dây rợ, đồ hàng… để chuẩn bị cho ngày chơi miết mải không biết chán cùng lũ bạn.
Từ cái ngày được theo đoàn học sinh đi qua những con đường, những góc phố Hà Nội, có một Hà Nội đã ngự trị trong em, nó là Hà Nội của em, nó là thứ tình yêu riêng có mà em chẳng thể gọi tên để mỗi lần có thoáng qua tai những gì liên quan đến Hà Nội lòng em lại bảng lảng nhớ…
Ngày hôm nay em đang sống trong lòng Hà Nội, vẫn giữ vẹn nguyên 1 tình yêu giành cho Hà Nội của riêng em, nhẹ nhàng và thân thiết, ngủ yên trong một góc tâm hồn. Và nó được đánh thức trong những sáng mát lành em rong ruổi trên con đường đi đến cơ quan, ngắm nhìn một miền trời sương mờ đục, nghe Hà Nội sang ngày; trong những chiều hò hẹn, anh dẫn em qua những con phố có dòng người huyên náo, ngắm mặt trời đi ngủ giữa sóng nước hồ Tây, hay những tối có trăng khi mờ khi tỏ, tĩnh lặng đón gió mát trên cầu Long Biên…
Em thu Hà Nội vào trái tim nhỏ bé ngày ngày đập bên lồng ngực như thổn thức một tình yêu còn tươi nụ, còn e ấp của cô nhóc chớm biết yêu đương…
“Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ. Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thơm nâu. Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội. Mùa hoa sữa về thơm từng cơn gió. Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ. Cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua…”
Bạn viết giống nhà văn quá, mình chưa đến HN lần nào nhưng đọc về những gì xưa cũ của HN, những con đường góc phố, những chiều thu hay con đường bên Hồ Gươm gợn sóng, HN trong suy nghĩ của mình là một khung cảnh đẹp, hàng liễu rũ xuống mặt hồ, cô gái HN dịu dàng e lệ sánh bước bên người yêu. Chiều thu Hà Nội thật đẹp nhỉ.
ReplyDelete