Ngày yêu nhau, anh thề với mặt trăng sẽ không bao giờ để em nhỏ lệ, anh thích mặt trăng tròn vành vạnh và lung linh, những đám mây đen nếu vô tình bay đến mà che lấp mặt trăng thì anh sẽ hóa thành cơn gió tràn đến mà cuốn nó đi, để mặt trăng của anh ngàn đời lung linh, trong sáng. Vâng, đó là cái thời hứa hẹn chỉ gói vào tán phượng thôi anh. Cuộc sống bắt chúng mình lớn lên, mọi suy nghĩ sẽ trưởng thành hơn, để những giấc mơ cổ tích tự hồi nào vụt bay theo gió. Và anh là gió, anh cuốn mây đi, anh cũng đi theo mây anh có biết? Gió cứ lả lơi thế thôi, có bao giờ đậu lại, em là mặt trăng, em mãi ở đó trên bầu trời, em ở đó lặng lẽ mà nhìn ngắm nhân gian trong mọi góc cạnh, em nhìn thấy cả gió của em dù gió có theo mây đi đến tận phương trời nào.
Em không trách gió, cũng chẳng trách trăng. Cuộc đời là thế anh nhỉ, gặp gỡ rồi chia ly đã thành thứ quy luật bất di bất dịch và luôn cần có để những thay đổi cho con người ta cơ hội hoàn thiện mình hơn. Đi qua một thời con nit em thành một cô thiếu nữ đẹp xinh, đi qua một thời con nít anh thành một chàng trai chững chạc. Cái tuổi đậu lại và chiếc gương nằm đó, có nhiều phút em soi mình và nhận ra những thay đổi đáng yêu. Đôi mắt em sâu lắng dưới hàng mi đen mượt, chất chứa những bí ẩn cho bao con mắt tò mò chinh phục, viền môi mềm sẽ trở thành điểm quyến rũ cho chàng trai của em say đắm, và mặt trăng của em thứ đặc ân mà tạo hóa ban cho nhìn từ mọi góc cạnh đều thấy sự viên mãn và bình yên. Anh đã một thời sở hữu chúng anh có biết, em đã trao khi em biết yêu…
Lời thề gió làm đôi má thêm hồng và những nụ hôn như tan chảy thành muôn vàn hạt tinh khôi của trời đất, ngày đó em say trong những hạnh phúc và sống trong những cảm giác đặc biệt nhất mà cả cuộc đời con nít của em chưa từng cảm nhận. Những bức thư viết vội giấu trong hộc bàn, ánh mắt anh chạm trái tim em khiến nó đập liên hồi như khúc cao trào của bản nhạc. Bao lần em lơ đãng bài học, chỉ muốn nhìn ra mây gió để thấy anh trong tưởng tượng, bao lần em đi trong cơn mưa đầu hạ chỉ để cho khuân mặt mình bớt nung nóng khi thấy anh.
Gió thổi tới làm những vạt tóc em ngả bay đậu vào kỷ niệm…Anh nói anh thích ngắm con gái tóc dài và em đã biết chải chuốt cho mái tóc bồng bềnh của mình thành nếp thành dải luột là hơn, em biết đứng trước gương cả tiếng trong căn phòng của mình để tìm nụ cười xinh nhất của em, chọn bộ váy đẹp nhất trong góc tủ của mình. Những trang sách lả lơi em bỏ quên trên bàn học, cặp kính cận em khép lại nguyên vẹn trong cái hộp trong suốt. Anh đến đem theo những khó hiểu nơi em… Em ngóng đợi một ánh nhìn từ anh, người con trai trong thoáng bắt gặp em đã đem lòng cảm mến.
Trong cái buổi hoàng hôn của ánh lửa trại, mình đã ngồi quây quần cùng các thành viên trong đội tuyển học sinh giỏi, em thi Toán còn anh thi Văn, con nhóc không biết mơ mộng là em chẳng bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ biết yêu. Mọi thứ cảm xúc văn chương mà em cảm nhận được trong các tác phẩm chỉ là những cảm xúc chắp nối, nhặt nhạnh trong những bộ phim tình cảm, trong những thiên tiểu thuyết và lời phân tích của những tham khảo em tìm được. Còn nơi cuộc đời, em vẫn nghĩ sẽ chẳng thể có thứ tình yêu đó giành cho em, bởi em là một đứa con gái không mướt mát, lãng mạn, luôn giấu mình vào trong cái bộ dạng khô khốc đến khó hiểu, em đã từng tuyên bố hùng hồn rằng sẽ không bao giờ em ngắm nghía mình trước gương quá 5 phút như cô em gái điệu đà của em. Em không cần đẹp xinh mà thực tế em cũng không biết làm thế nào để sức lên người mình những nét đáng yêu như thế. Niềm hãnh diện của em nằm cả nơi trang sách và những thành tích của em…Vậy mà trong cái tối gió ấy, em đã để gió ru những cảm xúc đặc biệt chợt chớm nơi em…
Em bước đến bữa liên hoan muộn hơn do những bước chân bình lặng vốn có của em, cái lơ đễnh khiến em không mấy để tâm đến những con người đang ở đó, chỉ thấy ánh lửa hâm nóng cả không gian và những tiếng nhạc rinh vui. Dưới ánh sáng lung linh ấy, đôi mắt em bắt gặp một nụ cười đặc biệt khi em kéo chiếc mũ áo đang đội trên đầu, đưa tay qua mắt, chợt nụ cười anh ở đó, trọn vẹn trong hướng nhìn của em, hồn nhiên và tươi sáng đến kỳ lạ. Em chết lặng trong một khoảnh khắc, nó là một điểm chạm đầu tiên kéo em tới nhiều xúc cảm. Dường như nụ cười của anh chứa chất cả thế giới xung quanh vào nó, nụ cười ấy có thể kéo cái tâm hồn xơ xác của em về những nhịp sống ý nghĩa và sôi nổi. Anh đang chuẩn bị hát một bài hát nào đó, bạn bè khua đũa bát, vỗ tay theo những tiếng nhạc và giọng hát của anh, một giọng hát say đắm…Những lớp cỏ dường như níu chặt bước chân em, em đứng lặng thinh nghe cho hết bài hát và tự cuốn vào cái nụ cười tươi sáng kỳ lạ của anh. Đôi mắt anh trong thoáng chốc chạm mắt em, nó nhè nhẹ, nó đắm huyền… em thổn thức và ước ao… Những lớp sương mỏng manh bao lấy nhưng không khiến em lạnh ngắt như cảm giác vốn có, em không tự nhốt khuân mặt mình trong cái mũ bao kín đầu, em thấy ánh lửa phả thân xác em và khiến nó bị thiêu đốt. Có phải vì những cảm nắng nơi em?
Em không biết bài hát ấy anh hát tặng em đâu, chỉ đến khi yêu nhau em mới bất ngờ nghe anh kể. Em không thể hiểu anh thấy điều gì đáng yêu nơi con người em khi bên anh là những cô gái của văn chương dịu dàng và xinh đẹp. Em không hiểu dưới lớp vỏ khô khốc của em vì sao anh nhận thấy một sức sống mong được trỗi dậy, được bật ra như thứ mầm hạt muốn kiếm tìm sự sống?... Nhưng đúng là thế, chỉ có anh mới hiểu những khao khát ấy trong em…
Những bức thư anh giấu dưới bàn học của em, đó là những bắt đầu cho tình yêu của chúng mình, phải không anh? Anh làm quen chủ nhân của chỗ ngồi ấy và em cũng muốn chơi đùa trong trò chơi trốn tìm này xem sao, thế rồi mình quen nhau trong cái thế giới hộc bàn hư ảo đó…Cho đến một ngày khi em bị những lá thư cuốn theo câu chuyện của người viết, em đã lén tìm gặp chủ nhân của nó, vẫn biết hằng đêm lơ đãng bút sách vẫn nhớ cậu bạn có nụ cười răng khểnh ấy.
Lớp em và lớp anh học khác buổi, và thật bất ngờ khi buổi chiều anh học lớp em, ngồi đúng vị trí đó, và anh là chủ nhân của những bức thư ấy, là những câu chuyện như “Nghìn lẻ một đêm” trong cái thế giới cổ tích khiến em bị hút vào. Khoảnh khắc trông thấy anh, cái khoảnh khắc anh lấy trong hộc bàn bức thư em viết, đã khiến cả khối hình em đóng băng, trái tim tự đập những nhịp liên hồi…Em đã lang thang cả buổi trong cái chiều nghiêng ngả ấy và đợi anh. Những làn gió hanh hao nhòe mờ mắt em, chiếc cặp sách nằm im lìm trên lưng không biết có nghe được những nhịp thở vô hồi? Trống tan trường điểm, em lặng thầm nhìn vào chỗ ngồi ấy qua khung cửa sổ, anh đang lúi húi viết những dòng cuối cùng thì phải. Các bạn đã về hết, em lặng yên nhìn ngắm khuân mặt bình thản và thoáng một nụ cười nhẹ nhàng của anh. Anh gập lá thư, và em đã đứng ngay đó, bóng chiều làm dáng em đổ dài và chiếc túi mỏng cho bàn tay em yên ngoan không động đậy. Anh giật mình ngoảnh lên, anh bất ngờ trao em cái ánh mắt sâu thăm thẳm và lại là nụ cười ấy, hồn nhiên như đoán trước được những gì đang xảy ra…
Và cả tối hôm đó, mình sánh bước cùng nhau, đi qua cái hồ sen súng, gió mát rượi, anh khẽ đưa tay xếp lại những làn tóc bay lả lơi của em, anh kể tiếp cái câu chuyện nơi hộc bàn hôm qua khiến em cười trong vắt…cứ thế mình đi qua tháng ngày học trò và giấu giếm mối quan hệ đặc biệt của chúng ta. Em biết đợi anh những chiều về, những lá thư như nơi chốn tình yêu nhỏ bé của chúng mình vẫn hiền ngoan nơi hộc bàn quen thuộc. Giờ đây em mới biết mình xinh tươi khi không cố kéo chiếc mũ áo trùm kín đầu tránh gió, em biết chải chuốt mái tóc bồng bềnh của mình, biết thắt bím nơ hồng cho nó, chiếc váy em mặc ngộ nghĩnh như cô công chúa nhỏ, khuân mặt em sáng hồng và nụ cười nhiều yêu mến. Bạn bè ngạc nhiên với những đổi thay nơi em - thủ lĩnh môn Toán của lớp giờ không còn là bà già kính cận ngày ngày gặm nhấm từng trang sách. Em là con gái khi biết yêu anh - cậu bạn lớp Văn tuấn tú và nhiều tài lẻ.
Chếnh choáng yêu nhau trong những đêm trăng khi hồ gợn sóng, anh bảo em là mặt trăng, anh bị cái mặt trăng giấu kín trong lớp áo cuốn hút anh, anh thích đôi mắt thông minh của em mặc dù em luôn muốn chăm chăm đặt nó vào những trang sách ngay cả khi ngồi trên chiếc ô tô chở đoàn học sinh đi dự thi nhiều hào hứng, anh thích nhìn em ngủ trên chuyến xe ấy khi anh ngồi kế bên làm gối ngủ cho em mà em không hề hay biết, anh lặng ngắm em khi em bước tự tin ra khỏi phòng thi với những vết mực làm loang ngón tay và cả khuân mặt em…Anh đã say nắng em tự hồi nào chẳng biết theo những ngô nghê, đáng yêu đến hút hồn của em…
Anh kéo em bước ra khỏi cái cuộc sống u ẩn bấy lâu của mình anh có biết? Em tìm thấy cho mình cái khoảng trời rộng lớn của những yêu đời, của gió trăng, sóng nước, anh cho em biết những câu chuyện cổ tích hướng mình vào yêu thương và nhân ái, những trang sách học trò trở nên nhẹ bẫng trong em, tán phượng già lả lơi gọi em vào từng giấc mơ có anh, những lá thư gối nơi đầu giường cho em giấc ngủ yên an.
Nhưng rồi, mùa tan học, anh ra đi, chẳng còn nữa những vạt nắng cuối chiều cho lần hò hẹn, chẳng còn nữa cái hộc bàn quen thuộc và những lá thư bay, chẳng còn mặt trăng và mây gió, anh đi, bước vội vàng qua con đường học trò của chúng ta. Giờ đây, chỉ còn hành lang vắng, trăng không giữ được bước chân của anh. Ra trường, anh theo gia đình vào Nam định cư và học đại học. Với cái bản lĩnh và tình yêu con nít của chúng mình không đủ để giữ lại bản nhạc yêu đương thuở học trò hai ta. Chia tay nhau trong giọt nước mắt trong vắt, nhưng biết làm sao được đâu anh. Chỉ để lại những nơi chốn đã qua, những gì đã tới và kỷ niệm ngủ yên trong khung trời yêu nhau thơ dại, và em biết bay bồng bềnh như mây để ngắm nhìn cuộc sống tươi đẹp quanh mình, để em tự tin tỏa sức sống dịu hiền như mặt trăng cho nhân gian thêm bình yên và huyền diệu, bên anh những ngày hò hẹn, em biết yêu tất cả quanh em… và an lòng anh nhé vì em không khóc đâu anh!
No comments:
Post a Comment