Friday, October 12, 2012

Truyện ngắn: Cô sinh viên nhỏ.


Lá xạc xào rắc vàng trên con phố. Có những chiều nó bước lặng yên nhìn ngắm nắng đang đi về sau bậc thềm hoen ố. Thời gian phủ bụi những con đường, bờ tường, màu mắt, những người quen cũ nay cũng theo dĩ vãng trôi xa.

Chiều nay, nó lặng lẽ bước đi, mà thấy mình cô độc. Nghe đâu đó có tiếng lũ bạn tinh nghịch của thời sinh viên vẫn cùng nó khoác vai đi ngắm nắng trời, la cà hàng chè, hàng kem mối khi có cái gì mới mới: là cái áo cánh điệu đà, cái quần trông bình thường mà đắt khét lẹt, đứa này mới cảm nắng cậu bạn có nụ cười răng khểnh, đứa kia đang đau khổ vì người ta ngoảnh mặt ra đi với cô bạn tóc dài…  Bao nhiêu những nắng mưa một thời vô tư trong “mùa mắt biếc”, bình yên và thơ ngây.

-        Cô bé ơi, quên hàng bác rồi à?
Nó giật mình, ngước mắt dõi theo phía người vời gọi, nắng chiều làm khuất góc nhìn của nó, chỉ thấy những vạt rơm xám bạc đang lấp lánh lên trong nắng. Có chiếc quạt nan phe phẩy, mờ nhạt và một bóng dáng thân quen. Nó cố đưa mắt nhìn trong những mệt mỏi đang xâm chiếm nó. Chiếc túi đeo chéo hai bên hông chợt rung lên nhè nhẹ – điện thoại reo.
-        Dạ!...- Nó khẽ nhàng.
-        Nhóc à! Em đang ở đâu đó? Buổi phỏng vấn hôm nay thế nào rồi?- Phía bên kia, một giọng nói thân quen đang ân cần hỏi nó.
Nước mắt nó chợt trào ra tự nhiên như đứa con nít hay dỗi hờn, nó chẳng thể bật thành tiếng, cố cắn chặt môi mà im lặng lắng nghe thôi.
-        Em sao thế? Nói với anh đi chứ, em đang ở đâu vậy?
Nó cảm nhận được những lo lắng trong tiếng nói, hơi thở của anh… Nó tắt máy.
Bác hàng nước lặng lẽ ngắm nó hồi lâu như bắt gặp điều gì thân thuộc, và dõi mắt ái ngại cho những biểu hiện vừa trông, cái nhìn trìu mến lúc đầu của bác nay chuyển dần sang nét ưu tư.
Nó ngồi xuống trên con đường bàng bạc, chẳng nhìn nắng nữa, để nắng đậu trên mái tóc mềm ấm nóng và vạt lưng áo bé nhỏ thôi.
-        Con à! Vào hàng bác ngồi đã!
Bác hàng chè đã ở sát bên, bác đưa bàn tay mình nhẹ đỡ vào thân thể nhỏ bé của nó, những tiếng nấc làm cơ thể nó rung lên, nó yếu đuối dựa vào bác hệt như ngày xưa nó vẫn dựa vào vòng tay của mẹ. Nó thấy yên ả hơn…
Anh vẫn gọi, những cuộc điện thoại rung lên trong tay nó…Lần thứ 3 nó nghe, bác ngồi đó quạt mát cho nó và nhẹ vuốt mái tóc dài hay kết bím của nó. Nó nấc nghèn nghẹn, gạt nước mắt:
-        Em đang ở gần ký túc xá anh à…
-        ???
-        Em ổn, lát em về anh nhé…
Ngập ngừng, khó hiểu và nó gác cuộc gọi.
Bác vỗ nhẹ lưng nó, khẽ khàng đưa quạt, dịu dàng như mẹ thân yêu của nó vậy. Mấy phút sau, nó thấy sóng lòng đã lắng dịu hơn, nó tìm về thần thái, đôi mắt đã tươi sáng, khuân mặt dãn ra nhẹ nhàng. Nó nhìn bác như thầm thì lời cảm ơn và có phần ngượng nghịu.
-        Bố cô! – bác cười, mắng yêu.
Nó bình yên dựa vào vai bác. Nó nhớ ngày ấy, bác vẫn hay thương nó, bác thích nhất ngắm nó cười, bác bảo: “Nhìn thấy nụ cười của cháu thôi là bao mệt mỏi của bác tan biến hết”.


Vậy mà đã nửa năm nó xa quán bác. Ra trường, nó rời ký túc xá để ở trọ ngoài. Qua rồi cái thời sinh viên nhẹ bẫng, thời gian như cỗ máy cứ lăn bánh hoài, chẳng chờ ai ở mỗi bến đợi, đến giờ là réo còi rồi đi, những chân trời mới lại mở ra, lạ lẫm.  Hiện tại, nó phải bon chen trong cuộc sống của một người đi làm với những đương đầu công việc, những tính toán cho tương lai, sẽ phải mở rộng hơn các mối quan hệ, sẽ phải ứng xử người lớn cho hợp với đồng nghiệp, đối tác,… nó sẽ cuốn vào một vòng xoáy mới.
Buổi phỏng vấn chiều nay ở một công ty truyền thông đã khiến nó buồn lê thê đến tận bây giờ. Đây là công ty thứ năm từ chối nó, sinh viên ra trường thiếu hụt kỹ năng nhiều quá. Ngày đi học nó chỉ nghĩ học hành chăm chỉ cho bằng đẹp một chút là tốt rồi, nhưng giờ nó đã biết như thế vẫn chưa đủ, người ta cần người làm được việc, phong cách làm việc chuyên nghiệp từ những thao tác cơ bản nhất, những hội đàm, xã giao, những giao dịch, tổ chức, khả năng xử lý tình huống, giải quyết vấn đề, tương tác đồng nghiệp, đóng góp giá trị cao nhất trong bộ phận nào đó. Dường như đều là những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của nó, khiến những câu hỏi vặn của nhà tuyển dụng như đẩy nó vào những cái bẫy giăng sẵn và khiến nó chết trong đó không trăn trối. Bước đường đầu tiên cũng lắm bất ngờ và gian truân.
Trước mỗi buổi phỏng vấn nó đều hồi hộp như thế, nó mảnh mai lúc này lại càng thêm yếu đuối. Chưa bước vào ngưỡng cửa phòng phỏng vấn tim nó đã chực nhảy ra khỏi lồng ngực. Nó không thấy tự tin, cảm giác sợ sệt như sắp bước vào một chốn xa vời, lạ lẫm chẳng yên an. Nó trả lời phỏng vấn câu được câu mất, tấm bằng đỏ vẫn nằm im lìm trong túi, dường như là điểm bấu víu duy nhất cho những thể hiện của nó lúc này. Nó rời căn phòng ấy với những rối loạn, hoang mang, cảm giác như đang bước trên mây gió, đôi chân không chạm mặt đất và cái cuộc sống không còn là hiện thực. Nó lại thất bại thêm một lần nữa…
Bước qua chốn cũ, nó hy vọng những quen thuộc và ấm áp sẽ giúp nó nhẹ lòng hơn. Đến nơi đây, một phần vì công việc mà nó khóc, phần còn lại có lẽ tự trong nó thấy trống trải, hụt hẫng. Chẳng thấy nữa bóng dáng nụ cười thân thương của đám bạn, chẳng còn nữa thư viện chiều vắng có bằng lăng tím đậu nhẹ khung cửa xanh, chẳng còn những khi hoàng hôn gần về và ký túc xá nhộn nhịp người qua lại, lạc đâu đó những bản ghita trong câu lạc bộ của anh gảy lên những tối chênh chao nhớ…Nhưng đang còn đây quán nhỏ của bác hiền từ như mẹ và tiếng xe của anh đã đậu trước mái hiên đón nó về…


Anh đến lúc nào và sao biết nó ở đây? Nó tò mò nhíu nhíu đôi mày để giấu đi những yếu đuối vừa qua. Bác lại cười hiền và gọi với anh:
-        Cậu à, đến đón con bé hả? Sao để nó đi một mình buồn thút thít thế này?
Bác cười lớn, cái giọng cười quen thuộc, chân chất mà gần gũi.
-        Vâng, cô ấy nhanh chân quá, mới ngoảnh đi ngoảnh lại một lát đã thấy biến mất rồi bác ạ. Giữ chân nhóc này khó lắm. – Anh hùa theo lời trách  yêu của bác.
Nó nhoẻn cười, tìm về những bình yên, lắng dịu. Nó chào bác và theo anh về, ôm nhẹ vòng eo của anh, khuân mặt anh bình thản, nắng nghiêng nghiêng phả một đường bụi chênh chếch. Anh kéo tay nó thật nhẹ khép chặt vòng ôm anh hơn.
-        Có bám chặt không nào, rớt xuống đường anh không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Nó cười, tan biến những âu lo.
-        Anh à, em sẽ không xin vào những công ty lớn nữa, em sẽ nộp đơn ở vài công ty nhỏ, tham gia phỏng vấn. Làm việc ở đó trước đã, em nghĩ sẽ giúp em vững vàng và có thêm kinh nghiệm hơn. Em tin vào năng lực của em anh ạ…- Nó thủ thỉ.
Anh – 1 tay giữ tay lái, tay kia nắm chặt bàn tay nó.
-        Ừ, anh tin em làm được và còn làm xuất sắc là đằng khác. Cố lên nhé bé con. Em luôn là cô bé đứng đầu mà, có chịu xếp sau đâu.
-        Hic. Em đang ngồi sau anh đây – Nó cười, mắt trong veo nhìn nắng, ôm anh chặt hơn.
Chậm lại một chút để chất thêm hành trang. Nó tin ngày mai sẽ đẹp...  

No comments:

Post a Comment