Friday, October 12, 2012

Cho những yêu thương vụn vỡ!


Thời gian là một thứ phép màu! Không cần đưa cổ tích vào cuộc sống, cổ tích thời gian hiện diện đều đều và cuốn người ta theo những biến tấu muôn màu của nó.

Ngày xưa, cái thời ngây thơ quá vãng, nó nhớ những vòng bánh xe đã từng lãng ru nhè nhẹ qua từng con phố, những buổi hẹn hò còn đó những bâng khuâng. Hai con người, hai đứa trẻ mới rời vòng tay cha mẹ, gặp nhau nơi giảng đường nhiều mới lạ, chúng nó lớn hơn khi trái tim chúng biết đập những khúc rạo rực khi nghĩ về nhau. Lời yêu cũng tự nhiên buông nhẹ như nụ cười tinh khiết chúng giành tặng cuộc đời. Tình yêu, người yêu, những xúc cảm chơi vơi, những điều bất thường, những động chạm, gần gũi, lần đầu tiên trong đời vô tư bay theo cùng gió về xa xăm. Nó nhớ những chiều hoàng hôn buông, những ánh đèn cứ chập chờn mờ tỏ, dòng người vẫn ngang qua khi vội vã, khi chậm chạp để hai trái tim tìm nơi cư ngụ ở một chốn riêng, chẳng để ý những vận động của thế gian. Cứ thế trôi về nhau như dòng nước êm,  lặng lẽ giữa dòng đời, mặc cho bao vui buồn sướng khổ của nhân gian nằm im lìm bên cạnh.

Thời gian…lại vẫn cứ là thời gian lẽo đẽo đi theo, cho lá xanh phai sắc, cho chuyện tình thành cũ kỹ và đổi thay. Chúng không biết có những sắc màu gì pha tạp vào tình yêu của chúng, chỉ biết bức tranh ấy biến thành thứ màu xám xịt, nhạt nhẽo. Một ngày như đã định, chúng nói: “Mình chia tay!”… có đau đớn, có run rẩy nhưng buông thõng và nhẹ tênh.



“Anh gọi em qua

 Mà em chẳng tới

Để gió Sông Hồng heo hút,

Để sóng cuộn trào những khắc khoải chẳng nguôi ngoai”.


Chẳng còn bóng dáng quen đi về trên lối nhỏ, không thấy đâu cái nắm tay thật chặt trên những con đường xao xác lá và những tiếng người ào ạt chợt qua. Gió sông Hồng vẫn thổi những đêm trăng, bến đậu con đò vẫn con đó, triền sông, cây cầu vẫn nghiêng dòng những nhịp nối đôi bờ. Lời hẹn xưa loãng tan vào từng con sóng!!!

No comments:

Post a Comment