Năm nay, mùa thu dường
như kéo dài hơn thì phải, người ta sắp thấy năm hết tết sang mà đông vẫn chưa về.
Mùa thu thường làm cô nhớ những điều đã cũ, cô thả những tưởng tượng và hy vọng
trong mỗi bước chân dưới trời thu.
Cô không sinh ra ở miền đất này, nhưng
những tháng năm tuổi trẻ của cô trọn vẹn ở nơi đây, cô đón những yêu thương đến
khẽ như gió, đón một tình đầu nhiều mảnh vỡ nhưng trong trẻo, đón một tình yêu thứ
hai dài lâu không ngờ với những nấc thang cảm xúc luôn có mỗi ngày, đón chính
mình bước khỏi vỏ bọc cố hữu mà những năm tháng phổ thông cô giấu mình kín đáo
trong lớp vỏ xù xì. Những ngày tháng của thu, đi trên những con đường của thành
phố, đi giữa dòng người tấp nập chảy mãi như một dòng sông, trông thấy nụ cười
và khuôn mặt thanh thản của những người lạ lướt qua, lại thấy lòng bình yên đến
lạ. Nắng gối lên nhau, xếp trên từng lớp lá, cô lại nhớ những giai điệu cũ từ
tác phẩm của Phú Quang : “…Có phải em mùa thu Hà Nội, ngày sang thu anh lót lá
em nằm, bên trời thu sương tóc bay…”
Đánh rơi những ồn ào của phố thị, tìm đến những
động chạm của thu vào cảm xúc, là cách để cô yêu một chút gì đó của chính mình.
Cô không phải tuýp người lựa chọn tự do đến cô độc, cô yêu tự do trong sự hòa
mình chan chảy cùng đám đông. Cuộc sống của cô luôn cần thay đổi như sắc lá,
như sự hồi sinh để được sống và chối từ những đơn điệu, bất an chẳng mong muốn.
Dưới ngày nắng của thu cô gửi những nụ cười, mát và trong, đó là một góc của
con người cô, còn một góc khuất sau nét rạng rỡ ấy, là vùng yên nhiên để cô trở
về với chính bản năng được buồn và khóc của cô. Đêm của thu đã chứng kiến những lần cô hoang
hoải đi tìm thành thực trong mình, để tự ru ngủ mình trong những bất an, đánh
thức một lời giải thích, một cảm xúc bấy lâu mất đi và biến thành khoảng cách
vô hình kéo yêu thương về phía xa xôi…
Và thu, tri kỷ như người bạn cũ, ở bên cô
theo mùa trôi của năm tháng, có khi biệt tích một thời gian rồi lại quay về, ôm
ấp những xúc cảm mong manh…
No comments:
Post a Comment