Mùa đông lặng lẽ
Khoác lên vai em tấm khăn choàng lạnh
Em cố với hơi ấm mùa nào còn sót lại
Hy vọng đừng loang giá buốt mong manh
Mùa đông có anh
Đã xa như mặt trời quên vén mây chiếu rọi
Trời thả mưa những tưởng để em thêm phần ấm áp
Nào biết đâu trút giá lạnh thắt tim
Mưa mùa đông
Lặng lẽ như chính anh
Vô tình đóng em trong lớp băng đông cứng
Đưa mắt hoang tìm ánh sáng mùa sang...
Tự tình con gái
Sunday, January 20, 2013
Saturday, October 20, 2012
Bé ngốc ơi, sao em lại buồn?
“Em buồn anh cũng chẳng vui vẻ được đâu…”, biết là thế nhưng một phần nỗi buồn trong em cũng là vì anh ấy chứ, hiện tại có điều gì làm em buồn lo hơn tình yêu của em đâu. Em biết mình ngốc nghếch khi yêu anh, em biết mình hy vong vào anh quá nhiều, đã tiến về phía anh từng bước một, cẩn trọng và trọn vẹn, nên em mới sợ sẽ tuột mất, rơi thõng xuống nấc số 0 như thế đó anh. Nếu anh hiểu được điều này có lẽ anh đã không đối xử với em như thế.
Em vốn thông minh, nhạy cảm lắm, vì con người em cầu tài, cầu tiến, em luôn thích nổi bật vậy nên em quen ở top đầu, anh bảo ngày trước em mạnh mẽ lắm cơ mà, anh thích em cũng vì lẽ đó. Thế mà theo năm tháng yêu anh, em đã đánh rơi điều ấy để giờ em dễ khóc than, em yếu mềm, mong manh. Yêu anh, em như vậy đấy, em làm mất hình tượng như thế đấy, chắc sẽ khiến anh chán nhanh mất thôi. Nhưng biết sao được, em không giấu được mắt buồn…Anh à, khi nào điểm dừng tình yêu của chúng mình sẽ đến? Em sợ ánh mắt anh những lúc nó hiển hiện thái độ lạnh lùng, nó cứa sắc vào những chống chếnh trong em, em sợ những khi anh thờ ơ, anh ngó lơ một người con gái khác, em sợ cả những khi em thấy mình xấu xí, em thấy mình kém cỏi…Ôi sao yêu anh em lại sợ nhiều thế chứ, như thể em khoác lên mình bộ cánh màu tro lạnh để giấu mình và run rẩy. Đừng như thế với em anh nhé, đừng lạnh lùng hay cố tỏ ra lạnh lùng, em là em mà và em thích những quan tâm thực sự.
Anh không phải là ngừoi con trai nắm tay em nhiều nhất, anh không phải là người che cho em khỏi cái lạnh mùa đông giỏi nhất, anh không phải là người đã đau khổ vì em nhiều nhất, và anh biết không anh có em nhiều nhất, như vậy yêu em anh đã may mắn hơn ai đó rồi. Vậy nên, em đang yêu anh đây, anh hãy đối xử với em tốt nhé…Nếu không tình yêu thủy tinh à, em cho nó rơi , cho nó nát vụn để nó có thể làm em đau, rồi nó sẽ được băng bó, nó sẽ khỏi để giành cho người thực sự biết trân trọng nó và người đó chắc chắn không phải là anh. Những bữa cơm em nấu không phải giành cho anh, những nụ hôn em trao không phải giành cho anh, những đứa con em có không phải của anh, ngôi nhà hạnh phúc của em không phải trong ngôi nhà của anh, và anh biết đấy, anh không may mắn khi đã để mất em, vì em tin mình là người phụ nữ tuyệt vời trong tổ ấm nhỏ của em và anh ấy.
Thursday, October 18, 2012
Những ngày thu cuối
Năm nay, mùa thu dường
như kéo dài hơn thì phải, người ta sắp thấy năm hết tết sang mà đông vẫn chưa về.
Mùa thu thường làm cô nhớ những điều đã cũ, cô thả những tưởng tượng và hy vọng
trong mỗi bước chân dưới trời thu.
Cô không sinh ra ở miền đất này, nhưng
những tháng năm tuổi trẻ của cô trọn vẹn ở nơi đây, cô đón những yêu thương đến
khẽ như gió, đón một tình đầu nhiều mảnh vỡ nhưng trong trẻo, đón một tình yêu thứ
hai dài lâu không ngờ với những nấc thang cảm xúc luôn có mỗi ngày, đón chính
mình bước khỏi vỏ bọc cố hữu mà những năm tháng phổ thông cô giấu mình kín đáo
trong lớp vỏ xù xì. Những ngày tháng của thu, đi trên những con đường của thành
phố, đi giữa dòng người tấp nập chảy mãi như một dòng sông, trông thấy nụ cười
và khuôn mặt thanh thản của những người lạ lướt qua, lại thấy lòng bình yên đến
lạ. Nắng gối lên nhau, xếp trên từng lớp lá, cô lại nhớ những giai điệu cũ từ
tác phẩm của Phú Quang : “…Có phải em mùa thu Hà Nội, ngày sang thu anh lót lá
em nằm, bên trời thu sương tóc bay…”
Đánh rơi những ồn ào của phố thị, tìm đến những
động chạm của thu vào cảm xúc, là cách để cô yêu một chút gì đó của chính mình.
Cô không phải tuýp người lựa chọn tự do đến cô độc, cô yêu tự do trong sự hòa
mình chan chảy cùng đám đông. Cuộc sống của cô luôn cần thay đổi như sắc lá,
như sự hồi sinh để được sống và chối từ những đơn điệu, bất an chẳng mong muốn.
Dưới ngày nắng của thu cô gửi những nụ cười, mát và trong, đó là một góc của
con người cô, còn một góc khuất sau nét rạng rỡ ấy, là vùng yên nhiên để cô trở
về với chính bản năng được buồn và khóc của cô. Đêm của thu đã chứng kiến những lần cô hoang
hoải đi tìm thành thực trong mình, để tự ru ngủ mình trong những bất an, đánh
thức một lời giải thích, một cảm xúc bấy lâu mất đi và biến thành khoảng cách
vô hình kéo yêu thương về phía xa xôi…
Và thu, tri kỷ như người bạn cũ, ở bên cô
theo mùa trôi của năm tháng, có khi biệt tích một thời gian rồi lại quay về, ôm
ấp những xúc cảm mong manh…
Monday, October 15, 2012
Ngày hôm nay, em hời hợt với chính mình và cuộc đời hời hợt với chính em...
Ngày hôm nay, em hời hợt với chính mình và cuộc đời hời hợt với chính em.

Đó là em của ngày hôm nay, một ngày em tự đưa mình vào sự mờ nhạt từ chính hình ảnh của em, mờ nhạt trong nhiệt huyết mà từ trước tới nay em vẫn nghĩ đó thế mạnh, là sức sống đích thực của em. Ngày hôm nay em đang phải cố gắng yêu đời, em phải cố gắng gượng cười vì chính em, em muốn giấu lấp phần con người đang đuối sức của em, em đang chông chênh giữa dòng đời này. Em biết điều này cũng thường tình như sự lên xuống cố hữu cho mọi sự phát triển, nhưng đúng là khoảng thời gian vùi lấp bản thân như thế này khiến em sợ hãi, khiến em chật chội mà cũng cô độc đến không ngờ. Em giấu nhiều điều vào bên trong lắm, em không biết phải chia sẻ điều gì, chia sẻ với ai, dường như em đi lạc quỹ đạo của chính mình, em cần một điều gì đó khác hơn trong cuộc sống của em mà em chưa tìm kiếm được. Em cần làm gì đây cho bước đi tiếp theo... em khác?

Em có một vài điểm tựa cho mình, vô hình hoặc hữu hình, nhưng một ngày em nhận ra rằng, em chỉ có thể dựa vào chính em thôi, em hãy bước đi trên chính đôi chân mình, nhìn đời bằng chính đôi mắt em, cảm nhận cảm xúc từ chính trái tim em, và em hãy thành thực với chính mình.
Điều em đang còn thiếu nhất là sự thành thật của em, nhiều khi em tự cuộn mình trong một vỏ ốc, em tưởng nơi ấy yên an, nhưng không, đó không phải là cuộc sống của em. Em nhận ra rằng, sự im lặng là kẻ thù đối với cuộc đời của em, em đang tự im lặng với cuộc đời của mình, em không cất nổi một tiếng nói, có khi chỉ cần nói “a” thôi cũng khó, nói gì đến việc em nhìn vào anh mà nói: “Anh ơi, em có điều này...”
Những ngày nay, em vướng mắc gì, em cô độc ra sao, chính em cũng không phán xét được, và em…trôi trong những điều lơ đãng, hờ hững, bào mòn chính em!
Chỉ có "cộc lốc" cho anh!
Có nhiều khi em muốn cộc lốc với tình yêu của mình, cộc lốc trong lời nói, cộc lốc trong hành động, như để thỏa mãn những bực tức bên trong. Đó có phải một phần bản chất của em?
Nó là thế đấy anh à, là bản năng nữa, khi tức giận, em muốn ném thật mạnh cho tan nát một cái gì đó như cách để giải thoát bản thân…lúc đó em chẳng còn là em nguyên vẹn như thường thấy, em lúc đó là em ở một mảng xước xác, xấu xí giấu bên trong…Có thể lúc đó em nói là những lời thành thực nhất, có thể lúc đó em biết nó chẳng ra sao cả nhưng em vẫn muốn phô bày trơ trẽn nó ra, có thể vì quá nhiều lúc em nén chúng xuống thật sâu, nhưng rồi một ngày nó bùng phát và trở nên mãnh liệt.
Sao em lại thế nhỉ? Em cũng không muốn biến mình thành hoàn hảo như anh nói đâu, vì rằng em biết cuộc sống này đâu có điều gì là hoàn hảo và em cũng thế thôi, em đón đợi những ưu ái, yêu mến của những người xung quanh và lúc đó em ngoan hiền, nhưng trong gia đình, em vẫn quát mắng những đứa em, em là chính em với nhiều nhiều những tật xấu của mình, và em không hoàn hảo...
Em đã từng không thành thực với những cảm xúc của mình, với cách ứng xử với anh, lúc đó giống như em đang đeo một thứ mặt nạ khác. Biết là không tốt vì khuôn mặt phía trong vẫn hằn rõ những bất an, thế nhưng sao lại cứ mang vào?…Con người em thật xấu xa, và đến một lúc em muốn lảng tránh nó, không muốn đối diện nữa, lúc đó, em là chính em, yếu đuối, không đủ độ chín chắn và chỉ còn những cộc lốc, cụt lủn vậy thôi. Dường như lúc đó em tự ý cắt phăng cái sợi dây tình cảm mong manh, rồi thấy hối tiếc lắm. Em biết em đòi hỏi cũng nhiều, rồi em bực bội, em biết em mộng tưởng rồi em hẫng hụt, em ngốc nghếch nhưng sao thật khó để giúp mình khôn ngoan hơn.
Em như gió, mỏng manh, em dễ bị cuốn đi trong vô định lắm anh à, biết thế nên nhiều khi em cần chắc chắn một cánh diều căng gió, sẽ luôn cần em và bên em. Như lúc này đây, em muốn xác thực rằng anh vẫn yêu em thật nhiều…
Sunday, October 14, 2012
Mãi là Hà Nội trong tôi!
Gió sông Hồng vẫn thổi từ triền đê vào từng mái phố, những con đường anh dẫn em qua vẫn yên ả theo nhịp đập thành phố có khi nhanh nhẹn như ngày em bận rộn với những công việc yêu thích của mình hay trôi lả lơi những chiều buồn vắng ngày cuối tuần nghỉ ngơi.
Những mùa thu đi rồi đến, em vẫn thích mùa thu nhất trong cả bốn mùa, vì sao thì cũng khó lý giải, chỉ biết rằng thu cho em nhiều nôn nao trong tâm hồn. Lời hát “Hà Nội mùa thu” kéo em dậy sau giấc ngủ lười mê man, em thoáng nhớ khung cảnh của một góc Hà Nội rung động trong em, em đã gìn giữ trong bao tháng ngày từ cái lần đầu tiên chạm phố phường Hà Nội.
Hồi đó em còn nhỏ tuổi, vì đạt danh hiệu “Cháu ngoan Bác Hồ” nên được ra Hà Nội tham quan. Em nhớ những háo hức và có chút tự hào, hãnh diện. Gặp Hà Nội trong 1 ngày cuối hạ, cũng gần bước sang thu. Lần đầu tiên xa nhà, ở cùng tập thể đông người, được ăn cơm nhiều món ngon, được hứng mưa Hà Nội rơi trên từng cây hoa sữa, được xem các bạn nhỏ đi học võ… em thấy thú vị lắm. Trẻ con thành phố khác trẻ con quê em, ở nông thôn thường không biết đến những lớp học năng khiếu hay rèn luyện thể chất thế này. Ngày hè dài nghỉ học, nghe tiếng gà gáy sáng là đã trở mình trong nách bố, chuẩn bị tinh thần bò khỏi giường, chân trần nhảy xuống đất rục rịch tìm kiếm đá sỏi, dây rợ, đồ hàng… để chuẩn bị cho ngày chơi miết mải không biết chán cùng lũ bạn.
Từ cái ngày được theo đoàn học sinh đi qua những con đường, những góc phố Hà Nội, có một Hà Nội đã ngự trị trong em, nó là Hà Nội của em, nó là thứ tình yêu riêng có mà em chẳng thể gọi tên để mỗi lần có thoáng qua tai những gì liên quan đến Hà Nội lòng em lại bảng lảng nhớ…
Ngày hôm nay em đang sống trong lòng Hà Nội, vẫn giữ vẹn nguyên 1 tình yêu giành cho Hà Nội của riêng em, nhẹ nhàng và thân thiết, ngủ yên trong một góc tâm hồn. Và nó được đánh thức trong những sáng mát lành em rong ruổi trên con đường đi đến cơ quan, ngắm nhìn một miền trời sương mờ đục, nghe Hà Nội sang ngày; trong những chiều hò hẹn, anh dẫn em qua những con phố có dòng người huyên náo, ngắm mặt trời đi ngủ giữa sóng nước hồ Tây, hay những tối có trăng khi mờ khi tỏ, tĩnh lặng đón gió mát trên cầu Long Biên…
Em thu Hà Nội vào trái tim nhỏ bé ngày ngày đập bên lồng ngực như thổn thức một tình yêu còn tươi nụ, còn e ấp của cô nhóc chớm biết yêu đương…
“Hà Nội mùa thu, cây cơm nguội vàng, cây bàng lá đỏ. Nằm kề bên nhau, phố xưa nhà cổ, mái ngói thơm nâu. Hà Nội mùa thu, mùa thu Hà Nội. Mùa hoa sữa về thơm từng cơn gió. Mùa cốm xanh về, thơm bàn tay nhỏ. Cốm sữa vỉa hè, thơm bước chân qua…”
Friday, October 12, 2012
Khi em khóc... anh ở đâu?
Ngày yêu nhau, anh thề với mặt trăng sẽ không bao giờ để em nhỏ lệ, anh thích mặt trăng tròn vành vạnh và lung linh, những đám mây đen nếu vô tình bay đến mà che lấp mặt trăng thì anh sẽ hóa thành cơn gió tràn đến mà cuốn nó đi, để mặt trăng của anh ngàn đời lung linh, trong sáng. Vâng, đó là cái thời hứa hẹn chỉ gói vào tán phượng thôi anh. Cuộc sống bắt chúng mình lớn lên, mọi suy nghĩ sẽ trưởng thành hơn, để những giấc mơ cổ tích tự hồi nào vụt bay theo gió. Và anh là gió, anh cuốn mây đi, anh cũng đi theo mây anh có biết? Gió cứ lả lơi thế thôi, có bao giờ đậu lại, em là mặt trăng, em mãi ở đó trên bầu trời, em ở đó lặng lẽ mà nhìn ngắm nhân gian trong mọi góc cạnh, em nhìn thấy cả gió của em dù gió có theo mây đi đến tận phương trời nào.
Em không trách gió, cũng chẳng trách trăng. Cuộc đời là thế anh nhỉ, gặp gỡ rồi chia ly đã thành thứ quy luật bất di bất dịch và luôn cần có để những thay đổi cho con người ta cơ hội hoàn thiện mình hơn. Đi qua một thời con nit em thành một cô thiếu nữ đẹp xinh, đi qua một thời con nít anh thành một chàng trai chững chạc. Cái tuổi đậu lại và chiếc gương nằm đó, có nhiều phút em soi mình và nhận ra những thay đổi đáng yêu. Đôi mắt em sâu lắng dưới hàng mi đen mượt, chất chứa những bí ẩn cho bao con mắt tò mò chinh phục, viền môi mềm sẽ trở thành điểm quyến rũ cho chàng trai của em say đắm, và mặt trăng của em thứ đặc ân mà tạo hóa ban cho nhìn từ mọi góc cạnh đều thấy sự viên mãn và bình yên. Anh đã một thời sở hữu chúng anh có biết, em đã trao khi em biết yêu…
Lời thề gió làm đôi má thêm hồng và những nụ hôn như tan chảy thành muôn vàn hạt tinh khôi của trời đất, ngày đó em say trong những hạnh phúc và sống trong những cảm giác đặc biệt nhất mà cả cuộc đời con nít của em chưa từng cảm nhận. Những bức thư viết vội giấu trong hộc bàn, ánh mắt anh chạm trái tim em khiến nó đập liên hồi như khúc cao trào của bản nhạc. Bao lần em lơ đãng bài học, chỉ muốn nhìn ra mây gió để thấy anh trong tưởng tượng, bao lần em đi trong cơn mưa đầu hạ chỉ để cho khuân mặt mình bớt nung nóng khi thấy anh.
Gió thổi tới làm những vạt tóc em ngả bay đậu vào kỷ niệm…Anh nói anh thích ngắm con gái tóc dài và em đã biết chải chuốt cho mái tóc bồng bềnh của mình thành nếp thành dải luột là hơn, em biết đứng trước gương cả tiếng trong căn phòng của mình để tìm nụ cười xinh nhất của em, chọn bộ váy đẹp nhất trong góc tủ của mình. Những trang sách lả lơi em bỏ quên trên bàn học, cặp kính cận em khép lại nguyên vẹn trong cái hộp trong suốt. Anh đến đem theo những khó hiểu nơi em… Em ngóng đợi một ánh nhìn từ anh, người con trai trong thoáng bắt gặp em đã đem lòng cảm mến.
Trong cái buổi hoàng hôn của ánh lửa trại, mình đã ngồi quây quần cùng các thành viên trong đội tuyển học sinh giỏi, em thi Toán còn anh thi Văn, con nhóc không biết mơ mộng là em chẳng bao giờ nghĩ một ngày nào đó mình sẽ biết yêu. Mọi thứ cảm xúc văn chương mà em cảm nhận được trong các tác phẩm chỉ là những cảm xúc chắp nối, nhặt nhạnh trong những bộ phim tình cảm, trong những thiên tiểu thuyết và lời phân tích của những tham khảo em tìm được. Còn nơi cuộc đời, em vẫn nghĩ sẽ chẳng thể có thứ tình yêu đó giành cho em, bởi em là một đứa con gái không mướt mát, lãng mạn, luôn giấu mình vào trong cái bộ dạng khô khốc đến khó hiểu, em đã từng tuyên bố hùng hồn rằng sẽ không bao giờ em ngắm nghía mình trước gương quá 5 phút như cô em gái điệu đà của em. Em không cần đẹp xinh mà thực tế em cũng không biết làm thế nào để sức lên người mình những nét đáng yêu như thế. Niềm hãnh diện của em nằm cả nơi trang sách và những thành tích của em…Vậy mà trong cái tối gió ấy, em đã để gió ru những cảm xúc đặc biệt chợt chớm nơi em…
Em bước đến bữa liên hoan muộn hơn do những bước chân bình lặng vốn có của em, cái lơ đễnh khiến em không mấy để tâm đến những con người đang ở đó, chỉ thấy ánh lửa hâm nóng cả không gian và những tiếng nhạc rinh vui. Dưới ánh sáng lung linh ấy, đôi mắt em bắt gặp một nụ cười đặc biệt khi em kéo chiếc mũ áo đang đội trên đầu, đưa tay qua mắt, chợt nụ cười anh ở đó, trọn vẹn trong hướng nhìn của em, hồn nhiên và tươi sáng đến kỳ lạ. Em chết lặng trong một khoảnh khắc, nó là một điểm chạm đầu tiên kéo em tới nhiều xúc cảm. Dường như nụ cười của anh chứa chất cả thế giới xung quanh vào nó, nụ cười ấy có thể kéo cái tâm hồn xơ xác của em về những nhịp sống ý nghĩa và sôi nổi. Anh đang chuẩn bị hát một bài hát nào đó, bạn bè khua đũa bát, vỗ tay theo những tiếng nhạc và giọng hát của anh, một giọng hát say đắm…Những lớp cỏ dường như níu chặt bước chân em, em đứng lặng thinh nghe cho hết bài hát và tự cuốn vào cái nụ cười tươi sáng kỳ lạ của anh. Đôi mắt anh trong thoáng chốc chạm mắt em, nó nhè nhẹ, nó đắm huyền… em thổn thức và ước ao… Những lớp sương mỏng manh bao lấy nhưng không khiến em lạnh ngắt như cảm giác vốn có, em không tự nhốt khuân mặt mình trong cái mũ bao kín đầu, em thấy ánh lửa phả thân xác em và khiến nó bị thiêu đốt. Có phải vì những cảm nắng nơi em?
Em không biết bài hát ấy anh hát tặng em đâu, chỉ đến khi yêu nhau em mới bất ngờ nghe anh kể. Em không thể hiểu anh thấy điều gì đáng yêu nơi con người em khi bên anh là những cô gái của văn chương dịu dàng và xinh đẹp. Em không hiểu dưới lớp vỏ khô khốc của em vì sao anh nhận thấy một sức sống mong được trỗi dậy, được bật ra như thứ mầm hạt muốn kiếm tìm sự sống?... Nhưng đúng là thế, chỉ có anh mới hiểu những khao khát ấy trong em…
Những bức thư anh giấu dưới bàn học của em, đó là những bắt đầu cho tình yêu của chúng mình, phải không anh? Anh làm quen chủ nhân của chỗ ngồi ấy và em cũng muốn chơi đùa trong trò chơi trốn tìm này xem sao, thế rồi mình quen nhau trong cái thế giới hộc bàn hư ảo đó…Cho đến một ngày khi em bị những lá thư cuốn theo câu chuyện của người viết, em đã lén tìm gặp chủ nhân của nó, vẫn biết hằng đêm lơ đãng bút sách vẫn nhớ cậu bạn có nụ cười răng khểnh ấy.
Lớp em và lớp anh học khác buổi, và thật bất ngờ khi buổi chiều anh học lớp em, ngồi đúng vị trí đó, và anh là chủ nhân của những bức thư ấy, là những câu chuyện như “Nghìn lẻ một đêm” trong cái thế giới cổ tích khiến em bị hút vào. Khoảnh khắc trông thấy anh, cái khoảnh khắc anh lấy trong hộc bàn bức thư em viết, đã khiến cả khối hình em đóng băng, trái tim tự đập những nhịp liên hồi…Em đã lang thang cả buổi trong cái chiều nghiêng ngả ấy và đợi anh. Những làn gió hanh hao nhòe mờ mắt em, chiếc cặp sách nằm im lìm trên lưng không biết có nghe được những nhịp thở vô hồi? Trống tan trường điểm, em lặng thầm nhìn vào chỗ ngồi ấy qua khung cửa sổ, anh đang lúi húi viết những dòng cuối cùng thì phải. Các bạn đã về hết, em lặng yên nhìn ngắm khuân mặt bình thản và thoáng một nụ cười nhẹ nhàng của anh. Anh gập lá thư, và em đã đứng ngay đó, bóng chiều làm dáng em đổ dài và chiếc túi mỏng cho bàn tay em yên ngoan không động đậy. Anh giật mình ngoảnh lên, anh bất ngờ trao em cái ánh mắt sâu thăm thẳm và lại là nụ cười ấy, hồn nhiên như đoán trước được những gì đang xảy ra…
Và cả tối hôm đó, mình sánh bước cùng nhau, đi qua cái hồ sen súng, gió mát rượi, anh khẽ đưa tay xếp lại những làn tóc bay lả lơi của em, anh kể tiếp cái câu chuyện nơi hộc bàn hôm qua khiến em cười trong vắt…cứ thế mình đi qua tháng ngày học trò và giấu giếm mối quan hệ đặc biệt của chúng ta. Em biết đợi anh những chiều về, những lá thư như nơi chốn tình yêu nhỏ bé của chúng mình vẫn hiền ngoan nơi hộc bàn quen thuộc. Giờ đây em mới biết mình xinh tươi khi không cố kéo chiếc mũ áo trùm kín đầu tránh gió, em biết chải chuốt mái tóc bồng bềnh của mình, biết thắt bím nơ hồng cho nó, chiếc váy em mặc ngộ nghĩnh như cô công chúa nhỏ, khuân mặt em sáng hồng và nụ cười nhiều yêu mến. Bạn bè ngạc nhiên với những đổi thay nơi em - thủ lĩnh môn Toán của lớp giờ không còn là bà già kính cận ngày ngày gặm nhấm từng trang sách. Em là con gái khi biết yêu anh - cậu bạn lớp Văn tuấn tú và nhiều tài lẻ.
Chếnh choáng yêu nhau trong những đêm trăng khi hồ gợn sóng, anh bảo em là mặt trăng, anh bị cái mặt trăng giấu kín trong lớp áo cuốn hút anh, anh thích đôi mắt thông minh của em mặc dù em luôn muốn chăm chăm đặt nó vào những trang sách ngay cả khi ngồi trên chiếc ô tô chở đoàn học sinh đi dự thi nhiều hào hứng, anh thích nhìn em ngủ trên chuyến xe ấy khi anh ngồi kế bên làm gối ngủ cho em mà em không hề hay biết, anh lặng ngắm em khi em bước tự tin ra khỏi phòng thi với những vết mực làm loang ngón tay và cả khuân mặt em…Anh đã say nắng em tự hồi nào chẳng biết theo những ngô nghê, đáng yêu đến hút hồn của em…
Anh kéo em bước ra khỏi cái cuộc sống u ẩn bấy lâu của mình anh có biết? Em tìm thấy cho mình cái khoảng trời rộng lớn của những yêu đời, của gió trăng, sóng nước, anh cho em biết những câu chuyện cổ tích hướng mình vào yêu thương và nhân ái, những trang sách học trò trở nên nhẹ bẫng trong em, tán phượng già lả lơi gọi em vào từng giấc mơ có anh, những lá thư gối nơi đầu giường cho em giấc ngủ yên an.
Nhưng rồi, mùa tan học, anh ra đi, chẳng còn nữa những vạt nắng cuối chiều cho lần hò hẹn, chẳng còn nữa cái hộc bàn quen thuộc và những lá thư bay, chẳng còn mặt trăng và mây gió, anh đi, bước vội vàng qua con đường học trò của chúng ta. Giờ đây, chỉ còn hành lang vắng, trăng không giữ được bước chân của anh. Ra trường, anh theo gia đình vào Nam định cư và học đại học. Với cái bản lĩnh và tình yêu con nít của chúng mình không đủ để giữ lại bản nhạc yêu đương thuở học trò hai ta. Chia tay nhau trong giọt nước mắt trong vắt, nhưng biết làm sao được đâu anh. Chỉ để lại những nơi chốn đã qua, những gì đã tới và kỷ niệm ngủ yên trong khung trời yêu nhau thơ dại, và em biết bay bồng bềnh như mây để ngắm nhìn cuộc sống tươi đẹp quanh mình, để em tự tin tỏa sức sống dịu hiền như mặt trăng cho nhân gian thêm bình yên và huyền diệu, bên anh những ngày hò hẹn, em biết yêu tất cả quanh em… và an lòng anh nhé vì em không khóc đâu anh!
Đưa tay, em kéo yêu thương trở lại!
Một ngày em chợt nhận ra tình yêu của hai chúng ta đang dần đi vào những vô vị, ngày ngày có thể chúng ta vẫn ở bên nhau, vẫn những đối thoại thường tình, vẫn những vòng ôm và nụ hôn cảm xúc, thế nhưng sau đó là gì? Ánh mắt em buồn hoang hoải nhìn vào những góc chốn, nhìn ngắm dáng dấp anh, dáng dấp em, nhìn vào nụ cười không còn tươi nguyên giành cho nhau như tháng ngày cũ. Đôi khi em giật mình vì những hoang mang và lạc mất trong mình. Ánh mắt anh và em đang không hài lòng nhiều thứ về nhau, cái nắm tay dường trở nên mỏng manh lắm, có những khi em bước đi lững thững bên anh, nhìn lên từng tán cây và nhìn vào màn đêm với cái phố người náo động, em thấy tủi thân nhiều lắm. Anh không kéo em vào anh, anh không kéo em gần thật gần như thứ hạnh phúc em đã từng có. Khoảng cách từng bước chân, từng cánh tay cứ nhích dần đến những con số không trùng lặp như mũi kim đồng hồ đang chuyển dần về cái góc 180 độ ấy.
Đừng để tình yêu của chúng ta rơi vào tuyệt vọng, em ngắm nghía những gì đã qua cũng thấy kỳ tích lắm thay. Yêu anh, người con trai không đồng điệu với tầm nhìn và kỳ vọng cuộc sống của em, anh cũng khác nhiều những người bạn thân quen của em, họ giống em nhiều thứ lắm, với họ, những tâm sự em dễ dàng sẻ chia qua những câu chuyện phiếm, cảm giác gần gũi như đã là của nhau từ lâu lắm, em sẵn sàng khóc ầm ĩ trước mặt họ, có thể điện thoại cho họ những lần em buồn bã, có thể cùng họ rong ruổi với những sở thích chung.
Cuộc sống có phải mãi đùa giỡn và dựng lên những bức tường thử thách cho mỗi chúng ta. Vượt qua, em đã vượt qua những bức tường cao thấp để nhìn thấy anh phía sau một bức tường bí mật anh có biết? Ngay từ những ngày đầu, nếu nói điều gì làm em muốn theo anh, theo cuộc sống khác biệt của anh với em, thì có lẽ là những rung động hiếm có trong cuộc sống của em trong phút giây đầu tiên gặp gỡ. Không thuyết phục phải không anh nhưng tình yêu chắc chắn có những khoảnh khắc ấy đấy.
Bước chân nào đưa em đến những bữa nhậu của anh cùng những người bạn mà mới đầu em không thấy ở đó thiện cảm vì những câu bông đùa của họ, vì những cái lưng trần, vì anh với cuộc sống một mình trong ngôi nhà lớn ấy và những cuộc chơi chắc rằng không ít ỏi cùng biết bao cám dỗ của xã hội…và em không thấy ở đó một tia sáng tin tưởng. Thế nhưng, điều gì thôi thúc em vẫn bước những bước chủ động đến bên anh như thế? Em đã từng có khoảnh khắc đầu rung rinh thứ cảm giác kỳ lạ, rồi biết ngóng chờ và thướng nhớ, đã từng lo ngại nhưng vẫn tìm được đằng sau cái môi trường quanh anh mà em còn hoài nghi ấy, em nhìn thấy anh cũng giống lắm một ông anh lớn xác nhưng cái tâm hồn thì trẻ con lắm mà trẻ con thì ngộ nghĩnh, đáng yêu, luôn cần được quan tâm, yêu thương, và khám phá anh với cái nội tâm vẫn cố che kín. Nụ cười của em nhẹ tênh hơn và em quyết định một lần nhảy vào lửa tình yêu, biết rằng có thể sẽ bị thiêu rụi thành tàn tro và chẳng là gì cả, cũng có thể luyện thành thứ tiên đan trường tồn cùng thời gian. Thế đấy anh ạ, và em dũng cảm đón nhận nó, thử thách tình yêu của đời mình.
Những tháng ngày cùng anh chung bước trên những chặng trưởng thành của nó, em hiểu hơn cuộc sống của anh, gia đình anh, những tương tác bạn bè của anh. Có chăng vì sinh ra trong cái cảnh sống không phải bon chen, với những ôm ấp của gia đình mà anh không mang nhiều ưu tư cuộc sống và những nỗ lực phấn đấu như em, cảnh sống phố thị cũng khác nhiều cuộc sống làng quê của em.
Nhịp thở buổi ban đầu lạ lẫm rồi dần quen thuộc và mình đã nuôi dưỡng tình yêu để nó lớn lên cùng những đồng điệu cho đến giây phút này. Chúng mình có thể là hai bánh răng chuyển động của một cỗ máy với những khe khớp lệch nhau nhưng khi ghép lại với nhau thì vừa khít để tạo nên sự chuyển động cho cỗ máy cuộc sống hoàn hảo. Yêu anh, em biết đón nhận một cuộc sống khác biệt và đưa tay dắt những yêu thương gần lại, em đã làm được điều đó khi từng ngày càng tự tin hơn với tình yêu của mình, những ân cần, thương nhớ cho em niềm tin của hạnh phúc. Chúng mình bị ảnh hưởng lẫn nhau để em biết cẩn thận hơn, để anh biết phấn đấu nhiều hơn trong cuộc sống…điều đó giúp em an lòng cho những chặng đường tiếp theo sẽ hòa hợp với nhau.
Thế nhưng, lúc này đây, vì một tác động vô tình nào đó, chúng ta đang dần bị kéo ra xa những thương mến cũ, em không hy vọng cả đời êm ấm, nhưng đúng là mỗi lần khó khăn sẽ cho mình khoảng thời gian nhìn lại và điều chỉnh. Ở mỗi góc nhìn người ta có cái chính kiến của riêng mình, để hiểu được nhau thì cần đặt mình vào vị trí của người mà suy xét, thế nên có những khi em chấp nhận đi đôi giày của anh để nhìn thấy anh ở góc nhìn của anh và dẫn hướng nhìn của chúng ta đi về cùng điểm chạm. Em tiếp tục thử thách tình yêu với anh và cuộc sống của mình, để kéo yêu thương về thêm như ngày tháng vẫn trôi theo về những đổi thay, và việc mình cần làm chỉ là thích ứng với nó mà thôi.
Cho những yêu thương vụn vỡ!
Thời gian là một thứ phép màu! Không cần đưa cổ tích vào cuộc sống, cổ tích thời gian hiện diện đều đều và cuốn người ta theo những biến tấu muôn màu của nó.
Ngày xưa, cái thời ngây thơ quá vãng, nó nhớ những vòng bánh xe đã từng lãng ru nhè nhẹ qua từng con phố, những buổi hẹn hò còn đó những bâng khuâng. Hai con người, hai đứa trẻ mới rời vòng tay cha mẹ, gặp nhau nơi giảng đường nhiều mới lạ, chúng nó lớn hơn khi trái tim chúng biết đập những khúc rạo rực khi nghĩ về nhau. Lời yêu cũng tự nhiên buông nhẹ như nụ cười tinh khiết chúng giành tặng cuộc đời. Tình yêu, người yêu, những xúc cảm chơi vơi, những điều bất thường, những động chạm, gần gũi, lần đầu tiên trong đời vô tư bay theo cùng gió về xa xăm. Nó nhớ những chiều hoàng hôn buông, những ánh đèn cứ chập chờn mờ tỏ, dòng người vẫn ngang qua khi vội vã, khi chậm chạp để hai trái tim tìm nơi cư ngụ ở một chốn riêng, chẳng để ý những vận động của thế gian. Cứ thế trôi về nhau như dòng nước êm, lặng lẽ giữa dòng đời, mặc cho bao vui buồn sướng khổ của nhân gian nằm im lìm bên cạnh.
Thời gian…lại vẫn cứ là thời gian lẽo đẽo đi theo, cho lá xanh phai sắc, cho chuyện tình thành cũ kỹ và đổi thay. Chúng không biết có những sắc màu gì pha tạp vào tình yêu của chúng, chỉ biết bức tranh ấy biến thành thứ màu xám xịt, nhạt nhẽo. Một ngày như đã định, chúng nói: “Mình chia tay!”… có đau đớn, có run rẩy nhưng buông thõng và nhẹ tênh.
“Anh gọi em qua
Mà em chẳng tới
Để gió Sông Hồng heo hút,
Để sóng cuộn trào những khắc khoải chẳng nguôi ngoai”.
Chẳng còn bóng dáng quen đi về trên lối nhỏ, không thấy đâu cái nắm tay thật chặt trên những con đường xao xác lá và những tiếng người ào ạt chợt qua. Gió sông Hồng vẫn thổi những đêm trăng, bến đậu con đò vẫn con đó, triền sông, cây cầu vẫn nghiêng dòng những nhịp nối đôi bờ. Lời hẹn xưa loãng tan vào từng con sóng!!!
Truyện ngắn: Cô sinh viên nhỏ.
Lá xạc xào rắc vàng trên con phố. Có những chiều nó bước lặng yên nhìn ngắm nắng đang đi về sau bậc thềm hoen ố. Thời gian phủ bụi những con đường, bờ tường, màu mắt, những người quen cũ nay cũng theo dĩ vãng trôi xa.
Chiều nay, nó lặng lẽ bước đi, mà thấy mình cô độc. Nghe đâu đó có tiếng lũ bạn tinh nghịch của thời sinh viên vẫn cùng nó khoác vai đi ngắm nắng trời, la cà hàng chè, hàng kem mối khi có cái gì mới mới: là cái áo cánh điệu đà, cái quần trông bình thường mà đắt khét lẹt, đứa này mới cảm nắng cậu bạn có nụ cười răng khểnh, đứa kia đang đau khổ vì người ta ngoảnh mặt ra đi với cô bạn tóc dài… Bao nhiêu những nắng mưa một thời vô tư trong “mùa mắt biếc”, bình yên và thơ ngây.
- Cô bé ơi, quên hàng bác rồi à?
Nó giật mình, ngước mắt dõi theo phía người vời gọi, nắng chiều làm khuất góc nhìn của nó, chỉ thấy những vạt rơm xám bạc đang lấp lánh lên trong nắng. Có chiếc quạt nan phe phẩy, mờ nhạt và một bóng dáng thân quen. Nó cố đưa mắt nhìn trong những mệt mỏi đang xâm chiếm nó. Chiếc túi đeo chéo hai bên hông chợt rung lên nhè nhẹ – điện thoại reo.
- Dạ!...- Nó khẽ nhàng.
- Nhóc à! Em đang ở đâu đó? Buổi phỏng vấn hôm nay thế nào rồi?- Phía bên kia, một giọng nói thân quen đang ân cần hỏi nó.
Nước mắt nó chợt trào ra tự nhiên như đứa con nít hay dỗi hờn, nó chẳng thể bật thành tiếng, cố cắn chặt môi mà im lặng lắng nghe thôi.
- Em sao thế? Nói với anh đi chứ, em đang ở đâu vậy?
Nó cảm nhận được những lo lắng trong tiếng nói, hơi thở của anh… Nó tắt máy.
Bác hàng nước lặng lẽ ngắm nó hồi lâu như bắt gặp điều gì thân thuộc, và dõi mắt ái ngại cho những biểu hiện vừa trông, cái nhìn trìu mến lúc đầu của bác nay chuyển dần sang nét ưu tư.
Nó ngồi xuống trên con đường bàng bạc, chẳng nhìn nắng nữa, để nắng đậu trên mái tóc mềm ấm nóng và vạt lưng áo bé nhỏ thôi.
- Con à! Vào hàng bác ngồi đã!
Bác hàng chè đã ở sát bên, bác đưa bàn tay mình nhẹ đỡ vào thân thể nhỏ bé của nó, những tiếng nấc làm cơ thể nó rung lên, nó yếu đuối dựa vào bác hệt như ngày xưa nó vẫn dựa vào vòng tay của mẹ. Nó thấy yên ả hơn…
Anh vẫn gọi, những cuộc điện thoại rung lên trong tay nó…Lần thứ 3 nó nghe, bác ngồi đó quạt mát cho nó và nhẹ vuốt mái tóc dài hay kết bím của nó. Nó nấc nghèn nghẹn, gạt nước mắt:
- Em đang ở gần ký túc xá anh à…
- ???
- Em ổn, lát em về anh nhé…
Ngập ngừng, khó hiểu và nó gác cuộc gọi.
Bác vỗ nhẹ lưng nó, khẽ khàng đưa quạt, dịu dàng như mẹ thân yêu của nó vậy. Mấy phút sau, nó thấy sóng lòng đã lắng dịu hơn, nó tìm về thần thái, đôi mắt đã tươi sáng, khuân mặt dãn ra nhẹ nhàng. Nó nhìn bác như thầm thì lời cảm ơn và có phần ngượng nghịu.
- Bố cô! – bác cười, mắng yêu.
Vậy mà đã nửa năm nó xa quán bác. Ra trường, nó rời ký túc xá để ở trọ ngoài. Qua rồi cái thời sinh viên nhẹ bẫng, thời gian như cỗ máy cứ lăn bánh hoài, chẳng chờ ai ở mỗi bến đợi, đến giờ là réo còi rồi đi, những chân trời mới lại mở ra, lạ lẫm. Hiện tại, nó phải bon chen trong cuộc sống của một người đi làm với những đương đầu công việc, những tính toán cho tương lai, sẽ phải mở rộng hơn các mối quan hệ, sẽ phải ứng xử người lớn cho hợp với đồng nghiệp, đối tác,… nó sẽ cuốn vào một vòng xoáy mới.
Buổi phỏng vấn chiều nay ở một công ty truyền thông đã khiến nó buồn lê thê đến tận bây giờ. Đây là công ty thứ năm từ chối nó, sinh viên ra trường thiếu hụt kỹ năng nhiều quá. Ngày đi học nó chỉ nghĩ học hành chăm chỉ cho bằng đẹp một chút là tốt rồi, nhưng giờ nó đã biết như thế vẫn chưa đủ, người ta cần người làm được việc, phong cách làm việc chuyên nghiệp từ những thao tác cơ bản nhất, những hội đàm, xã giao, những giao dịch, tổ chức, khả năng xử lý tình huống, giải quyết vấn đề, tương tác đồng nghiệp, đóng góp giá trị cao nhất trong bộ phận nào đó. Dường như đều là những thứ nằm ngoài tầm kiểm soát của nó, khiến những câu hỏi vặn của nhà tuyển dụng như đẩy nó vào những cái bẫy giăng sẵn và khiến nó chết trong đó không trăn trối. Bước đường đầu tiên cũng lắm bất ngờ và gian truân.
Trước mỗi buổi phỏng vấn nó đều hồi hộp như thế, nó mảnh mai lúc này lại càng thêm yếu đuối. Chưa bước vào ngưỡng cửa phòng phỏng vấn tim nó đã chực nhảy ra khỏi lồng ngực. Nó không thấy tự tin, cảm giác sợ sệt như sắp bước vào một chốn xa vời, lạ lẫm chẳng yên an. Nó trả lời phỏng vấn câu được câu mất, tấm bằng đỏ vẫn nằm im lìm trong túi, dường như là điểm bấu víu duy nhất cho những thể hiện của nó lúc này. Nó rời căn phòng ấy với những rối loạn, hoang mang, cảm giác như đang bước trên mây gió, đôi chân không chạm mặt đất và cái cuộc sống không còn là hiện thực. Nó lại thất bại thêm một lần nữa…
Bước qua chốn cũ, nó hy vọng những quen thuộc và ấm áp sẽ giúp nó nhẹ lòng hơn. Đến nơi đây, một phần vì công việc mà nó khóc, phần còn lại có lẽ tự trong nó thấy trống trải, hụt hẫng. Chẳng thấy nữa bóng dáng nụ cười thân thương của đám bạn, chẳng còn nữa thư viện chiều vắng có bằng lăng tím đậu nhẹ khung cửa xanh, chẳng còn những khi hoàng hôn gần về và ký túc xá nhộn nhịp người qua lại, lạc đâu đó những bản ghita trong câu lạc bộ của anh gảy lên những tối chênh chao nhớ…Nhưng đang còn đây quán nhỏ của bác hiền từ như mẹ và tiếng xe của anh đã đậu trước mái hiên đón nó về…
Anh đến lúc nào và sao biết nó ở đây? Nó tò mò nhíu nhíu đôi mày để giấu đi những yếu đuối vừa qua. Bác lại cười hiền và gọi với anh:
- Cậu à, đến đón con bé hả? Sao để nó đi một mình buồn thút thít thế này?
Bác cười lớn, cái giọng cười quen thuộc, chân chất mà gần gũi.
- Vâng, cô ấy nhanh chân quá, mới ngoảnh đi ngoảnh lại một lát đã thấy biến mất rồi bác ạ. Giữ chân nhóc này khó lắm. – Anh hùa theo lời trách yêu của bác.
Nó nhoẻn cười, tìm về những bình yên, lắng dịu. Nó chào bác và theo anh về, ôm nhẹ vòng eo của anh, khuân mặt anh bình thản, nắng nghiêng nghiêng phả một đường bụi chênh chếch. Anh kéo tay nó thật nhẹ khép chặt vòng ôm anh hơn.
- Có bám chặt không nào, rớt xuống đường anh không chịu trách nhiệm đâu đấy.
Nó cười, tan biến những âu lo.
- Anh à, em sẽ không xin vào những công ty lớn nữa, em sẽ nộp đơn ở vài công ty nhỏ, tham gia phỏng vấn. Làm việc ở đó trước đã, em nghĩ sẽ giúp em vững vàng và có thêm kinh nghiệm hơn. Em tin vào năng lực của em anh ạ…- Nó thủ thỉ.
Anh – 1 tay giữ tay lái, tay kia nắm chặt bàn tay nó.
- Ừ, anh tin em làm được và còn làm xuất sắc là đằng khác. Cố lên nhé bé con. Em luôn là cô bé đứng đầu mà, có chịu xếp sau đâu.
- Hic. Em đang ngồi sau anh đây – Nó cười, mắt trong veo nhìn nắng, ôm anh chặt hơn.
Chậm lại một chút để chất thêm hành trang. Nó tin ngày mai sẽ đẹp...
Subscribe to:
Posts (Atom)